SỐNG TRÊN ĐÁ - Trang 60


Mẹ, mùa nào cũng vậy, đông cũng như hè, cứ vào khoảng thời gian ấy là
thổi lửa nhóm bếp làm cái ăn cho cả gia đình. Chúng tôi vừa thò đầu ra
khỏi chăn đã vội thụt lại vì lạnh, vậy mà bàn tay mẹ vẫn phải nhúng vào
thùng nước giá buốt để làm rau và ngào mèn mén, một lúc sau bàn tay ửng
đỏ lên tê cóng. Mẹ vẫn làm, bàn tay vẫn dẻo, cái lạnh giá hầu như không
ảnh hưởng gì tới mẹ. Có lần tôi hỏi:
- Mẹ có thấy lạnh không?
Mẹ cười:
- Nói khẽ thôi để em nó ngủ thêm một lúc nữa. Mẹ không thấy lạnh.
- Sao con thấy lạnh thế? - Tôi hỏi.
- Làm việc đi là hết lạnh ngay thôi mà.
- Tay mẹ ửng đỏ lên rồi kia kìa, mẹ có thấy cóng không ạ?
- Cái tay nó già rồi, mẹ thấy bình thường!
- Bàn tay con bao giờ thì được già như tay mẹ, không thấy lạnh như tay
mẹ?
- Con cứ chăm chỉ làm việc đi thì bàn tay sẽ già, sẽ không thấy lạnh nữa.

Tôi bắt chước mẹ nhúng tay vào xô nước lạnh, chao ôi, nó buốt lên tận óc.
Mẹ vội lấy khăn khô lau bàn tay cho tôi và bắt tôi vào ngồi gần bếp lửa. Tôi
ngồi nhìn mẹ làm nhẹ nhàng gần như không có tiếng động.

Sáng dậy, mọi người sà vào mâm cơm đã được dọn sẵn nóng hôi hổi bốc
hơi nghi ngút, thưởng thức hương vị ngọt bùi của mèn mén, vị cay của ớt,
mùi thơm nhẹ của rau cải... và cả vị mặn của muối nữa.

Mẹ ngồi gần rá mèn mén. Mọi người ăn nhanh lắm, mẹ luôn tay đón bát
cho mèn mén vào rồi chuyển cho từng người. Gần cuối bữa rồi mà mẹ vẫn
chưa hết nửa bát đầu tiên.

Mọi người lần lượt đứng dậy, thức ăn còn lại trên mâm đã nguội từ lúc nào.
Mẹ ngồi ăn một mình, miếng cơm bắt đầu khô đi không còn dẻo, còn thơm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.