SỐNG TRONG BÃO BIỂN - Trang 37

Nhưng rồi họ thấm mệt, gió vẫn ào ào, mưa vẫn đổ. Người nào môi
cũng trắng bệch ra, răng va vào nhau cầm cập, mắt đờ ra, mặt mũi thất sắc.
Nước mưa từ trên tóc chảy xuống, miệng méo đi, trông như hiện thân của
những người tiền sử.
Họ không nhìn thấy nhau, chỉ biết rằng đang còn ở cạnh nhau. Mỗi khi một
đợt sóng dâng cao, ào đến, vật vã con tàu, làm cho mọi vật chao đảo, rung
chuyển như muốn vỡ tan ra, thì một bàn tay nắm chặt lan can, một tay giơ
lên làm dấu. Họ không còn nghĩ đến bất cứ cái gì, không còn nghĩ đến
Gaud, không còn nghĩ đến người đàn bà nào nữa, không còn nghĩ đến
chuyện vợ con, cưới hỏi. Giá rét, mệt nhọc, tiếng ồn, đã làm đầu óc họ mờ
mịt hết cả. Họ chỉ còn là hai pho tượng teo tóp cố nắm chặt lấy lan can, hai
con mãnh thú bấu chặt cái chấn song cho khỏi chết.

* *
*

Tại Butague, giữa tháng chín, vào một ngày mát trời, Gaud một mình qua
truông Ploubazlance để đến Post-Even.
Đã gần một tháng, tất cả các tàu thuyền Islande đã về bến, chỉ trừ hai
tàu mất tích trong cơn bão tháng sáu. Tàu Marie bình an vô sự, Yann và tất
cả bạn chài đã về.
Cứ nghĩ đến chuyện sắp phải lại nhà Yann, Gaud thấy trong lòng xao
xuyến quá.
Từ ngày Yann ở Islande về, cô chỉ mới gặp anh ta có một lần, là hôm
tiễn Sylvestre lên đường nhập ngũ. Mọi người đưa nó ra xe để đến tập trung
ở Brest. Cả hai bà cháu khó, Sylvestre khóc ít thôi, nhưng bà lão thì khóc
nhiều. Yann cũng có mặt hôm ấy, nhưng anh ta quay đi chỗ khác khi Gaud
nhìn anh. Vì đông người đến bến xe tiễn chồng con nên Yann và Gaud
không nói được chuyện gì với nhau.
Thế là cuối cùng cô quyết định đến gia đình ông Gaos tuy trong lòng có
ngại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.