SÔNG XA - Trang 105

Tôi sốt ruột quá, muốn bỏ việc vài ngày đến chỗ thằng Riềng hỏi han xem
sao, nhưng hiềm một nỗi là không bỏ con mà đi được. Hơn nữa, là vợ Việt
cộng nên quanh tôi lúc nào cũng có những con mắt dò la, theo dõi, đi một
bước là có người bám theo. Vào thăm chồng, tôi lựa lúc thuận tiện nói ý
này với anh, anh cũng chỉ lắc đầu không biết gì hơn. Anh dặn tôi nếu có
làm gì phải hết sức thận trọng, phải cân nhắc mọi chuyện thật kỹ càng kẻo
chồng bị tù, vợ lại sa bẫy, con để đó không ai nuôi. Tôi biết anh thương con
lắm. Hiếm có người cha nào thương con như anh. Chỉ cần tôi nói con vừa
đi tướt, vừa ốm dậy, con biếng ăn là mặt anh đã nhăn quắt lại rồi. Có lần
thằng bé chấp chới thò tay qua song sắt bập bẹ gọi pa... pa, anh vội chộp
lấy bàn tay nhỏ xíu ấy, toàn thân run lên. Thằng bé rụt tay lại, anh như
người rơi xuống hố, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má. Hình anh ấy xoáy
buốt vào đầu tôi mọi lúc mọi nơi, tới nỗi ngồi bán hàng ở giữa chợ mà tôi
cứ thấy anh chập chờn hiện ra trước mặt, những giọt nước mắt lăn dài...
Giây phút ấy, tôi ao ước vô cùng lại một lần được thấy anh tươi tắn, trẻ
trung, ngồi ở hàng tôi, ngồi giữa mọi người chuyện trò sôi nổi như ngày
chưa quen nhau. Làm cách nào để sống lại những ngày ấy? Làm cách nào...
câu hỏi này càng hối thúc tôi mau mau tìm gặp em tôi, tìm gặp anh Tám.
Ý định này chưa đâu vào đâu thì tôi lại đụng phải những chuyên bực mình.
Đến ăn hàng tôi không phải không có những gã đàn ông cà trớn. Số này
sáng nào cũng có mặt, ăn thì ít, tào lao tán láo thì nhiều. Họ nhấm nháy
nhìn tôi rồi quay ra cười phá lên với nhau. Tôi biết họ đang nói những câu
chẳng hay ho gì nên chỉ khép đùi ngồi kín đáo hơn, chẳng buồn để ý. Đại
loại là những câu: “Gái một con thuốc ngon nửa điếu... Con nhỏ dòm mái
tóc ngon lành quá... Con nhỏ càng nhìn càng đẹp mới thấy mẹ chớ... Như
khúc giò vậy mà để ngồi dang nắng, uổng quá! Phải tay tao, tao cho ăn
diện, rồi dẫn lên Đà Lạt hả? Tóc buông cho dài ra. Thiếu gì cha tự tử vì
em...” Phải lúc khác tôi đã tỏ ra khó chịu hay đỏ mặt, nhưng lúc này, nghe
vậy tôi cứ tỉnh khô. Tôi có nhiều việc đau đầu khác phải nghĩ đến. Nhưng
trong số đó có một tay khá bặm trợ, dáng người có vẻ dân ăn trắng mặc
trơn khiến tôi hơi ngài ngại. Ba buổi sáng liền, hắn gọi liền cả chục cái
bánh, chỉ bóc ra để đó không ăn. Xót ruột, tôi hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.