SÔNG XA - Trang 125

đàng hoàng hổng ai chịu chết với mỗi cái quần cụt như vậy. Chui cha! Việt
cộng họ chơi cú này độc! Một lúc diệt được cả hai tai họa. Bà con khoái
lắm! Thôi, tao đi đây. Nói vậy cho bay mừng.
Bà thím đi rồi, tôi vẫn ngồi im. Đúng ra nghe được tin ấy thì tôi phải nhẹ
người đi, nhưng tôi lại thấy dấm dứt như thế nào ấy. Bởi lẽ chính tay tôi đã
hạ sát gã đàn ông kia, dù thực ra tôi không muốn thế. Tôi... lần đầu tiên tôi
đã nhúng tay vào một vụ giết người! Giờ đây nỗi lo bị bắt chẳng thành mối
trăn trở ở tôi nữa. Đầu óc tôi trống rỗng, trong đó chỉ hiện lên mỗi một hình
hài co giật đẫm máu. Cho mãi tới những năm tháng sau này, mỗi lần phải
làm một công việc tương tự như thế, tôi lại tự giằng xé mình với một sự ám
ảnh không sao cắt nghĩa nổi. Mấy ngày tiếp sau đó, mọi việc vẫn trôi qua
bình thường, thiên hạ không mấy người còn nhắc đến cái xác chết ấy (ngày
nào mà chẳng có người chết); kẻ địch cũng không tỏ ra nghi vấn gì. Và Lê
cũng không còn rầu rĩ nữa, cái chết của hắn đã nhấc khỏi lòng cô mọi sự
uất ức, nhục nhã; cô hay sang nhà tôi chuyện trò, nhưng riêng tôi, vẫn
không quên được.
Một buổi tối, Riềng gặp tôi ở ngoài chợ bảo chiều mai tôi ra nhà nó để anh
Tám gặp có việc gấp. Chưa kịp hỏi việc gì thì cái bóng cao to của nó đã lủi
mất vào chỗ đông người.
Cách nói của thằng Riềng không bình thường, có cái gì căng căng trong đó.
Hay là ... tôi chợt hoảng. Hay là anh gọi tôi ra để khiển trách về cái vụ vừa
rồi? Dám lắm! Dù vô tình hay cố ý, dù chủ động hay chỉ là để tự vệ nhưng
đã là người trong tổ chức mà để xảy ra manh động như vậy là không ổn rồi,
dễ gây thiệt hại cho cái chung. Có thể anh ấy khiển trách tôi nặng nề, thậm
chí kỷ luật nữa miễn sao đừng truất việc của tôi.
Chiều hôm sau, với tâm trạng nặng nề, có phần quyết liệt, tôi cắt đường
sông đến căn chòi của thằng Riềng. Đụng nó ở đầu rạch, tôi làm thinh
không thèm hỏi. Đụng vợ nó ở cuối rạch, tôi chỉ gật đầu nhẹ. Khi tôi buông
ống quần bước lên con thuyền neo kín trong vòm chà là thì đã thấy có ba
người ngồi đó rồi. Một là anh Tám, mặc bộ bà ba đen bạc phếch dòm thật
lạ mắt, anh có vẻ trắng hơn, râu ria nhẵn nhụi hơn, nhưng cũng ốm hơn;
một người là ông Năm; còn người nữa là một chị chừng hơn ba mươi tuổi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.