SÔNG XA - Trang 149

- Hả? Lãnh đạo tỉnh hả? Cũng áp sát hết rồi. Đã nói tình hình rất mới mà.
Chán ngán quá, chúng tôi ngồi phịch xuống mặc cho ông “tình hình rất
mới” nói một hồi nữa. Thế là công toi! Bao sức lực, bao hy vọng một lúc
đổ sụp trước cái căn cứ hoang vắng và ông kinh tài này.
Người từ trong các nhà hầm khác, cả con trai lẫn con gái, cả giọng Bắc lẫn
giọng Nam; đủ các loại tuổi; thấy chúng tôi đến cũng đổ xô ra thăm hỏi,
chuyện trò. Họ hỏi han đủ thứ nhưng chủ yếu là tò mò nhìn ngắm chúng
tôi. Chắc bao lâu nay, những con người quanh năm lặn lội trong rừng này
chưa hề gặp được một người dân nào từ trong ấp vượt ra như chúng tôi. Họ
hỏi chúng tôi ở huyện nào, xã nào, ấp nào; dọc đường đi có cực lắm không?
Họ rót nước sắc bằng thứ rễ hà thủ ô cho chúng tôi uống, hỏi chúng tôi cơm
nước gì chưa? Rồi, như tuân theo một nhu cầu chúng, cuối cùng họ đều tụ
lại xung quanh thằng bé. Người sờ má, người nắn nắn chân, người thọc lét
vào rốn cho nó cười, người bạo dạn hơn đỡ lấy bế nó trên tay, ôm ghì vào
ngực giây lát mặt bỗng ngẩn ngơ rồi nuối tiếc truyền sang tay người khác,
nhưng có người chỉ đứng ngắm nó từ xa, mỉm cười bâng quơ. Đứa bé bỗng
trở thành trung tâm tình cảm của mọi người. Những con người xanh xao,
hơi khắc khổ này dồn về nó, giành cho nó, cái sinh vật bé nhỏ đang khoái
chí vẫy chân vẫy tay loạn xị kia, những ánh mắt chan chứa trìu mến. Ngay
cả chú Năm kinh tài cũng thôi nói về cái “rất mới của tình hình”, đến bên
tôi, ngượng nghịu:
- Cho chú bồng nó chút được không?
Tôi đưa con cho chú. Chú đỡ lấy nó bằng cả đôi tay khẳng khiu như đỡ một
vật báu rồi đưa lên cao, áp khuôn mặt gầy guộc vào khuôn mặt đang đỏ
bừng vì cười nhiều của nó. Trẻ thơ xuất hiện nơi đây đã làm mát mẻ cả vạt
rừng, làm gò má trên khuôn mặt một vài cô gái đỏ hồng lên. Là người mẹ,
làm sao tôi có thể không ngây ngất khi thấy con mình được mọi người yêu
chiều đến thế. Nhưng điều đó diễn ra ở trong tôi không lâu; tôi sực nhớ đến
công việc. Đến gần ông trưởng ban kinh tài, tôi nằn nì:
- Chú Tám ơi!... Thôi thì bọn cháu không gặp được anh Tám và huyện ủy,
nhưng còn may là gặp được chú. Lỡ rồi, chú tiếp nhận bọn cháu nghe! Đâu
cũng là người đàng mình, ở đây ít bữa, bọn cháu sẽ đi tìm mấy anh Châu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.