SÔNG XA - Trang 201

Trên “Rờ” gọi anh lên bổ túc một khóa về nghiệp vụ anh ninh. Là trưởng
ban anh ninh một huyện trọng điểm như huyện Châu Thành, không tinh
thông nghiệp vụ dễ bị kẻ thù dắt mũi lắm. Anh nói anh đi chừng 6 tháng thì
về, ở lại ráng giữ gìn sức khỏe và nếu có điều kiện móc nối bà thím mang
thằng nhỏ ra thăm nom nó một chút. Chưa được gặp con, giờ lại đi tuốt luốt
lên rừng già, biết đến lúc nào mới nhìn thấy mặt nó? Nhớ con không chịu
nổi rồi! Anh nói thế và khi thấy tôi đờ đẫn ra vì tình cảm mẹ con bị chấn
động mạnh, anh mới cầm tay tôi nói tiếp:
- Chuyện hôm rồi anh nói, ở lại em cứ nghĩ kỹ đi. Kháng chiến kiểu này
còn dài, không phải ngày một ngày hai đâu. Nhà ta lại khuyết thêm thằng
Riềng! Anh không muốn để khuyết thêm ai nữa.
Anh tránh nhắc đến con, đến cái lần vừa rồi tôi đã được gặp cháu trong
chốc lát đang bị sốt. Anh không nói nhưng tôi hiểu. Đó là nguyên cớ chính.
Câu nói đó vào lúc này đã có hiệu quả với tôi. Trước hết nó làm rã hoàn
toàn một ý định tôi tính xin ý kiến anh mà với tư cách là một trưởng ban
anh ninh giàu kinh nghiệm, anh có thể giúp tôi được nhiều điều đáng kể.
Kế đó, tôi sẽ quyết định viết đơn hay tìm dịp nào đó trình bày cặn kẽ với
anh Tám, với huyện ủy cho tôi được chuyển công tác vì lý do…
Tôi chưa kịp nghĩ ra lý do gì cả thì mấy bữa sau, anh Tám đến. Cũng phải
đến mấy tháng rồi chưa gặp anh nên lúc nhìn thấy anh đi vào cứ, tôi mừng
lắm! Tôi biết anh xuống đây ngoài lý do chia buồn chuyện thằng Riềng ra,
chắc còn có một nội dung làm việc gì đó của huyện ủy, mà sợ tôi lại đi họp
hành xa xôi vất vả, anh thường cho người xuống hoặc chính anh trực tiếp
xuống truyền đạt. Anh vẫn thế, không thay đổi gì. Vẫn cân quắc, ung dung,
râu ria mọc không kịp cạo, vẫn đôi mắt thâm trầm nhìn xuyên thấu và cái
miệng cười hom hóm. Kỳ lạ! Không rõ từ con người anh hay do chính cái
vị trí đứng đầu huyện của anh toát ra, mà mỗi lần được gặp anh, được tiếp
xúc với anh, bỗng dưng lòng dạ tôi dù ngổn ngang tới đâu cũng bình tĩnh
trở lại được ít nhiều. Đặc biệt là cái cười vui vẻ, yên tâm lạ lắm!
Anh bắt tay Thu và tôi rất lâu, thoạt đầu không nói gì, mãi sau khi tất cả đã
ngồi xuống anh mới buông một câu giống như một điều chiêm nghiệm của
chính cuộc đời anh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.