SÔNG XA - Trang 212

bèng của Thành rồi. Bộ binh chúng định luồn vào chỗ nào là Thành điều
người lấp kín ngay chỗ đó. Thành đánh giặc như trẻ con đánh trận giả.
Thành không thèm xuống hầm, chỉ nhảy tránh xung quanh một ụ mối cao
đến ngực. Tạc đạn rơi bên này. Thành ngoắt người sang bên kia. Tạc đạn
rơi bên kia, Thành chuyển người sang bên này. Đến lúc có vẻ ngán quá,
chúng dừng lại. Khi đó ụ gò mối to là thế đã bị miểng tạc đạn băm gọt đi
chỉ còn lớn hơn cái bồng chút ít. Còn Thành tất cả vẫn nguyên vẹ, chỉ phải
cái lúc chạy đến báo cáo tôi thì miệng chèng bèng của cậu ta ngáp ngáp mãi
không nói được một tiếng. Đưa cho Thành ca nước mát mà tôi ứa nước
mắt…
Trong suốt một giờ đồng hồ, Thành đã thu hết xung lực của cả cuộc càn về
một mình mình. Nhìn cái mặt ám khói tạc đạn đen nhẻm như trét lọ của
Thành, tôi chợt bối rối… Trong cả khoảng thời gian mở đầu cuộc càn quá
dữ dội đó, tôi tự trách mình đã thoáng nghĩ đến cái chết, nghĩ đến con. Tôi
đã hối tại sao mình ở lại, mình hoàn toàn có quyền rút lui trước cùng với
đại bộ phận. Ở lại như vậy, mình có hăng quá hóa liều không? Có thực sự
ích kỷ, chỉ mải lo khẳng định mình qua những tình huống hiểm nghèo,
những hiệu quả chiến đấu như chồng tôi nói gần nói xa không? Tôi là một
mụ đàn bà cuồng chiến, lấy binh đao làm thú vui mà quên mất hạnh phúc
gia đình, quên mất chồng con ư? Có phải vậy thật không? Nếu không đúng
thế thì sao tôi lại ngồi đây? Một chút nữa, sau một đợt pháo nữa, cửa rừng
bị mở toang, hàng trăm ngàn tên lính sẽ ùa được vào, sẽ… Thế là xong.
Xong phần tôi nhưng còn con. Đứa trẻ từ lúc lọt lòng đã ốm yếu, đã bị lôi
tha khắp nơi và lúc này đang gửi nhờ, đứa trẻ mà từ lúc bỏ cho chú thím ra
đi, tôi mới gặp lại được có một lần. Một lần thoáng chốc, không kịp nói với
con một câu… Giữa những trái tạc đạn Mỹ M.26 nổ ran như hoa cà hoa cải
xung quanh Thành, thật kỳ cục, hình ảnh đứa con gặp vội lần ấy bỗng hiện
lên, rất rõ nét rồi nhòa vào lửa khói, nhòa vào những tiếng nổ hủy diệt…
Lần ấy tôi theo giao liên lên huyện họp. Đằng nào cũng phải vượt qua lộ
13, anh Tám đã cho một tổ cảnh vệ nhân tiện kết hợp đưa tôi về ghé thăm
cháu. Mới có tám giờ tối mà cháu đã nằm thêim thiếp ở cái võng gai mắc
giữa nhà. Sờ đầu con thấy hâm hấp nóng, tôi bải hoải cả người, không còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.