SÔNG XA - Trang 220

lấy nầm mồ… Tôi điên dại cào mười đầu ngón tay vào đất xước máu. Đến
lúc ấy nước mắt tôi mới trào ra, trào ra không dừng được nữa… Không
dám thắp một nén nhang cho con, tôi quỳ xuống, hai tay đặt lên ngực, khấn
lầm rầm:
“Đức ơi! Má về với con chậm mất rồi! Sao con không ráng chờ má thêm
một ngày nữa để má cùng đi với con… Má sẽ nằm bên con… Má con mình
không rời nhau ra nữa… Sao con đi vội thế, con trốn má, con đi một
mình… con chẳng chịu chờ má! Đức ơi!... Con tha tội cho má! Con đừng
trách má! Từ lúc đẻ con ra, má đã làm khổ con, đã làm cho con vất vả…
Má không có sữa, má lại còn lôi con đi hết chỗ này đến chỗ khác. Thương
má, hiểu má, đừng oán má nghe con! Má đâu có muốn thế, má đâu có bỏ
mặc con để đi tìm cái vui, cái sướng cho riêng má… Má đi đánh giặc để má
con mình mau được ở bên nhau. Đời má cũng lận đận lắm nhưng mỗi lần
nghĩ đến con… nghĩ đến cái ngày má được dắt tay con chạy trên mặt lộ là
má lại quên đi… Bây giờ, Đức ơi! Không còn con nữa, vĩnh viễn mất con
rồi, đời má còn có nghĩa gì nữa… Con yếu ớt, con bé bỏng của má! Sao
con không chờ má cùng đi? Sao con không chờ gặp mặt ba?... Má đã hứa
với ba tới đây cả hai sẽ về với con, sẽ đón con ra rừng để ngày ngày có má
có con… Nay con đi rồi, ba về, ba biết tìm đâu ra con? Đức ơi…!”
Nước mắt tôi nhỏ tràn qua lời khấn. Lúc này nếu có thể khóc để tan biến đi,
hòa nhập thân thể vào đất, vào nơi con tôi đang nằm côi cút kia, chắc tôi sẽ
khóc hoài, khóc ngày này qua ngày khác như thế.
“Bây giờ má phải đi đây! Sắp sáng rồi, má không thể ở lại cùng con được
nữa. Con nằm lại một mình nghe Đức! Ngủ ngon nghe con, đừng oán má
nghe con… Thỉnh thoảng má và ba sẽ trở lại với con…”
Gần như phải xốc dạy, Tiến và Lê lặng lẽ xốc tôi dậy và dìu đi. Đi như mê.
Đi giữa đồng đội mà tôi như đi trong hoang mạc…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.