SÔNG XA - Trang 288

giọng nói và vẻ mặt của người đang trăng trối những lời cuối cùng. Bóng
anh đã nhòa dần mà tôi vẫn còn dứng sững, vẫn không thật tin ở tai mình
nữa: “Người đàn bà tôi yêu, yêu ghê gớm... người đàn bà đó là...”. Có đúng
anh vừa nói câu đó không? Tại sao anh lại không nói hết? Và tại sao đến
bây giờ anh mới nói? Phải chăng... Trong đầu tôi ngổn ngang bao câu hỏi
chới với, kể cả những câu hỏi mang đôi chút ý nghĩ tội lỗi xen vào.
Thế là cách nhau hai ngày, trong ánh hoàng hôn vùng địch hậu, tôi đã lần
lượt tiễn hai người đàn ông ra đi, đã dõi nhìn theo bóng họ cho đến lúc
chìm vào màu xanh đen của bưng biền, chỉ khác, một người ngược đường
lên mạn rừng già Long Nguyên an toàn hơn và một người xuống An Sơn,
An Thạnh trong cái chết đe dọa từng giờ. Cả hai con người đó đều dứt ra,
mang đi của tôi một phần vui buồn. Cả hai người, tôi đều dõi theo với cái
nhìn day dứt, giận và thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.