SÔNG XA - Trang 300

răng, tôi nhay nhay dây võng, nhay hoài tưởng gãy rời ra từng chiếc mà
không đau đớn gì. Trời ơi! Sao bao nhiêu bất hạnh cứ nhằm đầu tôi đổ
xuống mãi thế này? Trời xanh không có mắt hay sao? Tôi xua hết mọi
người đi. Chị Ba đến gần, thấy tôi nằm, mắt trừng trừng nhìn lên trời như
không hay biết gì cả lại lặng lẽ rút lui. Người tôi chai lại. Đau đớn nhiều
quá nên tưởng như không còn biết đau đớn gì nữa. Thế là trong vòng có vài
năm, chiến tranh đã tước đi của tôi đến người thân cuối cùng, chỗ bấu víu
cuối cùng. Từ đó cho đến sáng, tôi không nhỏ nổi một giọt nước mắt. Cả
ngày hôm sau, chị Ba bắt tôi phải ở lại cứ không được đi đâu hết, tròng mắt
tôi vẫn khô cong, vì nếu bây giờ có một giọt nước nhỏ ra được thì đó không
còn nước mắt nữa mà đó là giọt máu, sôi sèo sèo, đỏ bầm như tiết. Mới đầu
hôm tôi còn có những ý nghĩ bạc bẽo với anh, bây giờ mãi mãi không sửa
lại được nữa rồi. Nỗi khổ đau của tôi cộng thêm cả sự ân hận đến cháy
lòng…
Đến chiều ngày hôm đó tôi mới thấy trong người tỉnh lại đối chút, mí mắt
đỡ căng nhức hơn. Gọi là tỉnh lại thì nghe có vẻ hơi ghê gớm quá, đúng ra
tôi có thể trở lại vị trí chỉ huy của mình. Sự trở lại này có lẽ không phải tự
có được, nó do sự đánh thức của súng đạn, của những võng cáng thương
binh chạy qua cửa hầm tôi lên trạm xá. Nếu không có những cái đó, chắc
tôi sẽ cứ nằm nguyên như thế, mắt khô khỏng, héo dần người đi. Cái đau
này gọi những cái đau trước trở về cùng một lúc đè ập xuống tôi. Đồng đội
và những công việc làm của người lính lại một lần nữa vực tôi dậy.
Tôi gọi Lê lại gần, hỏi nhỏ:
- Anh ấy chết như thế nào, Lê kể lại tường tận cho chị nghe đi.
Lê im lặng, không dám nhìn thẳng vào tôi.
- Em cứ nói đi, đừng ngại. Chị bình tĩnh lại rồi.
Lê vẫn không dám nói. Tôi lại phải giục lần nữa. Giục rất dịu dàng. Tôi chỉ
sẵng giọng một câu là cô gái coi tôi như người chị ấy sẽ òa lên khóc và bỏ
chạy mất. Cuối cùng rồi Lê cũng kể, kể lươn lướt như ngại rằng mỗi lời kể
của mình sẽ là một lưỡi dao cứa sâu vào da thịt tôi.
Qua lời kể không rành mạch ấy, tôi được biết, chồng tôi cùng với tổ giao
liên bị sa vào ổ phục kích ngay bên kia lộ, sau khi đã vượt khá ngọt được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.