SÔNG XA - Trang 302

đội để giữ xác và diệt những người ra lấy xác.
- Ý chị Hai là... ta mở một trận tập kích? - Huy háo hức.
- Tập kích nổi không? Bộ đội có đuối sức quá không?
- Nhằm nhè chi. Đuối cũng mần - Huy đấm nắm tay xuống đùi.- Bọn tôi
cũng đang tính đến cái đó mà chị Hai! Từ khi chúng vẫy hãm đến giờ, ta
chưa chủ động bung ra lần nào, chúng dễ chủ quan, đêm nay ta nổ, dứt
khoất chắc ăn. Đòn này rất có thể phá vỡ cuộc càn của chúng nó.
Tiến trầm ngâm hơn:
- Làm được chị Hai ạ! Ta chỉ cần dùng hai đại đội là đủ hót sạch. Hơn
nữa... sẽ mang được xác anh Hai về.
Tiến đã nói hộ tôi điều khó nói. Phải tập kích dứt điểm và với bất cứ giá
nào cũng phải đưa được anh ấy về để chôn cất. Nằm ngoài đó một mình,
mưa nắng, tội lắm!... Tôi quay đi cố giấu một cái nhăn mặt đau đớn.
- Vậy quyết định nghe! – Tôi quay lại – Đánh ngay đêm này! Đánh ngay
vào lúc trời chạng vạng, khi chúng đang nhộn nhạo kiếm chỗ ngủ. Các
đồng chí về cho chuẩn bị đi. Vội nhưng không được ẩu. Trinh sát thực địa
cho ngon mới được lên phương án. Chưa kịp thì thôi, để tối khác.
- Nhất định ngon, chị Hai! - Huy đứng dậy, mắt sáng lên,
- Và đêm nay – Tôi đứng dậy vấn gọn lại tóc – Tôi sẽ cùng đi tập kích với
đội.
- Ý, vậy đâu có được! - Tiến tròn mắt – Ai lại làm vậy, chị Hai! Chị đang
mệt cứ ngỉ đi, bọn em làm được mà.
- Thôi, không bàn cãi gì nữa. Bây giờ tôi cùng với các đồng chí xuống tiểu
đoàn.
Tiến và Huy nhìn nhau.... Trước nay họ vẫn nghe và nể tôi. Nhưng lần này,
ngoài cái nể đó, tôi biết họ còn ngầm cảm thông cho tôi một tâm sự sâu kín
khác. Cái nhìn của hai người chỉ huy trẻ tuổi trao gửi cho nhau một quyết
tâm tình nghĩa: “Trận đêm nay chỉ được thắng, không được hòa”.
*
* *
Chừng gần sáng chúng tôi bám lưng nhau trở về dưới ánh sáng chói lòa của
pháo sáng và dưới những cánh máy bay trực thăng tải thương lên xuống rối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.