STALINGRAD - TRẬN CHIẾN ĐỊNH MỆNH - Trang 133

Pháo tăng của Sư đoàn tăng số 16 cũng vẫn hoạt động kể từ tối Chủ nhật

đầu tiên, thông báo sự hiện diện của mình trên sông Volga bằng cách bắn
chìm một tàu chở hàng và bắn trúng một tàu pháo. Nó còn bắn vào phà xe
lửa, bỏ lại một đống toa xe chỏng chơ gãy nát, rồi trong mấy hôm sau lại
bắn chìm thêm bảy con tàu sông. Lính tăng bảo đó là “tàu pháo” để không
chịu thừa nhận đó có thể là tàu đang sơ tán cư dân.

Vào buổi tối thứ ba, các xe tăng Đức đã bắn chìm một tàu guồng hơi nước

chở phụ nữ và trẻ em từ thành phố sang bờ đông. Nghe thấy tiếng gào khóc
kêu cứu, binh lính hỏi chỉ huy liệu có thể dùng mấy cái xuồng bơm hơi của
công binh ra cứu họ không. Nhưng viên trung úy không chịu. “Ta biết địch
chiến đấu thế nào rồi đấy”, anh ta đáp. Sau khi đêm xuống, lính tăng kéo
chăn trùm kín đầu để khỏi nghe thấy tiếng kêu khóc. Vài phụ nữ cũng bơi
được vào bờ tây, nhưng hầu hết là bơi vào doi cát và ở lại đó cả ngày hôm
sau. Lính Đức không bắn khi họ được đưa đi sơ tán vào đêm hôm sau để ra
vẻ rằng họ có khác biệt. “Ta không cản trở những việc thế này!”

Phía sau những trận địa ban đầu của quân Đức trên bờ Volga là một

khoảnh đất nửa trồng nửa tự nhiên với nào sồi, nào óc chó, nào dẻ ngọt và
trúc đào, xung quanh thì đánh luống trồng dưa, cà chua, nho và các thứ cây
ăn quả. Đây là nơi các đơn vị phía trước của Sư đoàn tăng số 16 cắm lại, lấy
cây cối che chắn. Sở chỉ huy của tiểu đoàn công binh ẩn sau một cây lê to.
Những lúc tạm yên tiếng súng, lính tăng và lính công binh hái trái chín,
dùng mũ mềm và mũ sắt làm giỏ. Sau những tuần phơi mình giữa thảo
nguyên khô cằn, được ngắm dòng Volga rộng, “giống mặt hồ tĩnh lặng”, từ
dưới bóng cây, không hiểu sao lòng lại dấy lên cảm giác phải đến được điểm
cuối của hành trình ở ranh giới châu Âu. Thật tiếc là người Nga cứ chống
cự. Binh sĩ ngay khi có cơ hội đầu tiên liền viết thư về nhà từ Volga, tự hào
có mặt trong những người đầu tiên đặt chân lên biên giới cực đông mới của
Đế chế Đức. Vài người từng tham gia Chiến dịch Balkan năm trước nhận ra
rằng thoạt nhìn những tòa nhà màu trắng bên bờ sông nổi cao bên tây gợi
nhớ tới Athens. Sự liên tưởng lạc lõng ngớ ngẩn đó khiến vài người trong số
họ cứ gọi Stalingrad là “Akropolis”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.