STALINGRAD - TRẬN CHIẾN ĐỊNH MỆNH - Trang 145

Ở đây có thể thấy quân Nga tấn công thiếu tính toán và hy sinh khủng

khiếp, nhưng cũng cho thấy quyết tâm tử thủ Stalingrad bằng bất kỳ giá nào
của họ. So với nó thì quyết tâm bên phía xâm lược chưa thấm vào đâu. “Giờ
phút của lòng dũng cảm đã điểm...” lời thơ của Anna Akhmatova ở thời
điểm khi sự tồn vong của nước Nga đang như trứng để đầu đẳng.

Từ khi Rostov thất thủ, bất cứ biện pháp nào có thể nâng cao khả năng

kháng cự đều được phép. Một hình ảnh trên tờ Stalinskoe Znamia, tờ báo
của Phương diện quân Stalingrad, ngày 8 tháng 9 thể hiện một cô gái đang
khiếp sợ, tay chân bị trói. “Người yêu của bạn mà bị bọn phát xít trói thế này
thì sao?” câu hỏi đưa ra. “Đầu tiên chúng sẽ láo xược hãm hiếp cô ấy, rồi
ném cô ấy vào xích xe tăng. Hãy tiến lên, chiến sĩ. Bắn quân thù. Nghĩa vụ
của bạn là ngăn không cho tên giặc hãm hiếp cố gái của mình”. Kiểu tuyên
truyền như vậy - gần như lặp lại để tài bài thơ “Giết nó đi!” của Konstantin
Simonov - rõ ràng là thô thiển nhưng tính biểu tượng của nó phản ảnh khá
sát tâm trạng thời đó. Bài thơ “Tôi căm thù” của Alexey Surkov cũng sôi sục
như thế. Bọn giặc Đức làm ô uế đất mẹ chỉ có lấy máu chúng mới gột sạch.
Ngày 9 tháng 9, một đơn vị tiền đội thuộc Tập đoàn tăng số 4 bắt gặp mấy
tờ Sao Đỏ có đăng lời Ilya Ehrenburg kêu gọi các chiến sĩ Soviet, có đoạn
kết: “Không đếm ngày. Không đếm dặm. Chỉ đếm số bọn Đức bạn giết
được. Giết bọn Đức — đó là lời khẩn cẩu của mẹ. Giết bọn Đức — đó là
tiếng kêu thống thiết của đất Nga. Đừng chao đảo. Chớ bỏ qua. Giết đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.