STALINGRAD - TRẬN CHIẾN ĐỊNH MỆNH - Trang 226

62 nằm dưới tầm pháo bắn thẳng nên toàn bộ lực lượng tăng viện được tung
vào khu vực này để ứng cứu. Các sư đoàn Soviet mỗi sư đoàn chỉ còn vài
trăm tay súng nhưng đến tối họ vẫn đánh trả. “Đêm xuống chúng tôi thấy
như về nhà”, Chuikov viết.

“Bố ơi”, một hạ sĩ Đức viết về nhà, “bố thường dặn con “cứ tin vào chuẩn

mực của mình rồi con sẽ thắng”. Ta sẽ không thể quên được câu đó vì đã
đến lúc mỗi người có lý trí ở Đức đều nguyền rủa sự điên rồ của cuộc chiến
này. Không thể diễn tả được điều gì đang xảy ra ở đây. Mỗi người ở
Stalingrad hễ còn đầu còn tay, đàn bà cũng như đàn ông, đều tiếp tục chiến
đấu”. Một lính Đức khác viết về nhà với tâm trạng còn cay đắng hơn: “Đừng
lo, đừng buồn, anh sắp xuống mồ rồi, khỏi phải chịu khổ nữa. Bọn anh
thường nghĩ nước Nga sẽ đầu hàng, nhưng cái bọn vô học này ngu quá
không chịu hiểu”. Một người lính thứ ba nhìn những đống đổ nát xung
quanh. “Ở đây, một câu Phúc âm luôn đến trong ý nghĩ của tôi: Không còn
hòn đá nào nằm chồng lên nhau. Ở đây đúng là thế”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.