SỰ BÙNG NỔ DỊU DÀNG - Trang 120

chúng ta ở lại đây. Có rất nhiều gương mặt mới, Nathan ạ.
- Tôi cũng thấy như thế.
- À, Ralph bảo đã nói chuyện với cậu. Cậu làm cho tôi hết cả hồn khi sáng
hôm đó thấy cửa cabin không khóa.
- Xin lỗi ông về điều đó – Nathan có vẻ ân hận – Tôi chỉ muốn đi xa khỏi
khách sạn một lúc – anh liếc nhìn xung quanh - Chỗ này có vẻ cũng không
đến nỗi nào.
- Hừm… - ông Horace gật đầu và đưa tay lên gãi gãi – Cha cậu rất thích
chiếc Wayfarer này. Ông ấy đã ở đây rất lâu trước khi chết.
- Thế ư? - giọng Nathan lộ rõ sự ân hận – Tôi ước giá như biết được ông ấy
bị ốm, ông Horace ạ. Tôi thực sự mong như vậy.
- Ồ… tôi nghĩ là cũng không ai lường được ông ấy đã bị ốm tới mức đó –
ông ta đáp nhanh – Chúng tôi đã quen nhìn thấy ông ấy ở đây. Chẳng ai
nghĩ có điều gì ghê gớm cho đến khi ông ấy tự dưng chuyển đến ngủ hẳn ở
đây.
Nathan nhìn ông chằm chằm:
- Cha tôi đã ngủ ở đây ư?
Ông Horace gật đầu – Có lẽ ông ấy không muốn làm mọi người lo lắng.
chắc là… ồ… - ông dừng lại một cách vụng về, và khi thấy lông mày
Nathan dướn lên, ông lúng túng nói tiếp - Ồ, ông ấy bị khó chịu một vài
đêm gần… gần ngày cuối cùng.
- Vâng
Nathan chấp nhận thông tin đó với chút ngờ vực. Rõ ràng cha anh đã suy
nghĩ quá nhiều và ý nghĩ nếu biết, anh đã có thể giúp gì cho ông khiến anh
thấy nôn nao.
- Cậu, ờ… ờ cậu sẽ ở lại đây à? – ông Horace lại hỏi tiếp – Tôi không định
nói là chỗ này. Ý tôi là ở lại đảo. Có phải cậu sẽ trực tiếp điều hành khách
sạn mà cha cậu đã giao lại không?
Nathan gượng mỉm cười:
- Đại loại là như vậy
Anh mệt mỏi thừa nhận:
- Ồ… mà ông đừng lo lắng gì. Tôi không có ý định thay đổi nhân sự đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.