SỰ BÙNG NỔ DỊU DÀNG - Trang 131

suốt cánh tay và cô cố hít một hơi dài:
- Em không phải là đứa bé và mong anh đừng gọi em như thế. Hãy để cho
em đi. Lẽ ra em không nên đến đây. Em không định quấy rầy anh.
Nathan cau mày:
- Bây giờ thì điều đó có ý nghĩa gì?
- Không gì cả - cô lo sợ rằng mình đã nói quá nhiều – Xem này, anh vẫn
ổn, em phải đi thôi. Chúng ta có thể nói chuyện vào sáng mai.
Nathan nhìn xuống tay anh đang nắm tay cô. Những ngón tay màu nâu
cháy nắng của anh nổi bật trên làn da trắng trẻo của cô. Chúng đang ôm
trọn lấy cổ tay cô một cách thoải mái nhưng lại giống như chiếc cùm khóa
chặt tay cô lại.
- Về cái gì?
Anh hỏi sau một lát im lặng. India còn quá lúng túng với những ý nghĩ của
mình nên lúc đầu không hiểu anh vừa nói gì.
Nathan đáp lại ánh mắt bối rối của cô:
- Em nói là chúng ta có thể nói chuyện vào sáng mai và anh hỏi em định
nói chuyện gì.
- Ồ - India nuốt vào – Em… không có gì đặc biệt đâu.
Nathan nhìn cô tỏ ý không chịu:
- Em thử nhớ lại đi.
- Em không thể - India so đôi vai mảnh mai – Thế đấy, chẳng có gì để nói
cả.
Thực tế thì không phải như thế. Nhưng bây giờ thì không gì có thể bắt cô
phải nói ra sự thực tại sao cô đến đây. Cô thậm chí còn không dám chắc về
mình nữa. Việc phát hiện ra sự hớ hênh của Nathan dường như đã làm đất
dưới chân cô trôi đi đâu mất.
Anh nhìn cô chằm chằm và trong giây lát cô tin chắc anh hẳn đã biết cô
đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng rồi bàn tay anh bấm lấy cổ tay cô, anh kéo
cô ngồi xuống ghế bên cạnh.
- Hãy kể cho anh nghe – anh nói dịu dàng, hơi thở ấm ấp phả vào má cô –
Em có còn nhớ gì về cha mình?
Cô chưa bao giờ ngờ tới điều này. Cô nín thở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.