SỰ BÙNG NỔ DỊU DÀNG - Trang 132

- Cha em ư?
- Phải, cha em – anh nhắc lại giọng đều đều – Không phải ông Aaron, cha
đẻ của em ấy.
India do dự một lát:
- Ồ,… cũng chẳng có gì nhiều. Anh biết đấy, ông ấy ở trong quân đội và
thường xuyên đi xa. Và em chỉ mới 4 tuổi lúc cha em mất.
- À – anh gật đầu, đặt tay cô lên đùi mình và vuốt vuốt những ngón tay cô
trên nền vải – Tất nhiên rồi.
India thở dốc. Đùi anh thật mạnh mẽ, rắn chắc và dưới lần vải cotton mềm
mại, các bắp thịt đang căng lên dưới những ngón tay run rẩy của cô. Nó
làm cô ý thức được rõ rệt tố chất đàn ông trong anh và nhận ra rằng bàn tay
cô chỉ cách chỗ nối giữa hai đùi anh có vài inches.
- Anh chỉ thắc mắc muốn biết em nhớ về ông ấy tới mức nào – anh nhẹ
nhàng nói thêm. Bàn tay anh đặt lên tay cô, ngón tay của anh lướt giữa các
ngón tay cô, rạo rực – Không biết chúng ta đã hiểu gì về những người
khác?
India cảm thấy miệng mình khô rát
- Anh đang… đang nói về… cha anh phải không?
Cô đánh bạo hỏi, cố tập trung vào lời anh nói chứ không phải vào việc anh
đang làm và Nathan gật đầu.
- Ừm – anh liếc nhìn cô và tim cô đập rộn lên – Anh nghĩ anh đã hiểu ông
ấy… nhưng không phải.
- Ồ - India liec nhìn xuống tránh cái nhìn làm cô bối rối của anh – Có lẽ là
anh hiểu ông ấy. Ông ấy… thường hay nhắc đến anh luôn.
- Thế ư? – Nathan nhìn đầu cô đang cúi xuống – Ông ấy đã nói gì? chắc đã
rủa anh là kẻ vô ơn bạc nghĩa chứ gì?
- Không đâu! – India ngước lên nhìn anh bất thình lình – Ông ấy… ông ấy
tự hào về anh. Đúng vậy. Em nghĩ là ông ấy rất muốn liên lạc với anh
nhưng… nhưng…
- Ông ấy đã không làm.
- Không thể làm được! Ông ấy không biết anh ở đâu. Không một ai trong
số chúng ta biết, cho đến khi… cho đến khi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.