SỰ BÙNG NỔ DỊU DÀNG - Trang 133

- Đến khi đã quá muộn!
- Vâng, đúng vậy – cô khịt mũi – Em rất tiếc, anh Nathan.
Cặp mắt anh tối lại:
- Em tiếc cho anh phải không?
- Không, không phải anh.
Mặc dù đúng là như thế, cô run rẩy nghĩ. Nhưng Nathan không mong chờ
sự thương cảm của cô đâu:
- Vì những gì đã xảy ra. Cha anh đã ra đi như thế. Thật là một bi kịch!
- Và là một bi kịch không thể tránh khỏi.
Nathan nói một cách cay đắng và cô cựa quậy theo bản năng để thoát khỏi
anh.
- Nếu anh bắt đầu làm lại…
- Bắt đầu cái gì? – Nathan không khó khăn gì khi giữ tay cô lại – India, hãy
thôi cái kiểu nhìn anh như kẻ thù đó đi. Anh không phải là kẻ thù. Anh
không trách cứ ai, kể cả mẹ em. Mặc dù thề có chúa, biết bà ấy có nhieu
thứ phải trả lời hơn hết!
- Anh Nathan!
- India – anh bắt chước giọng cô – Em thật đúng là một sinh vật bé bỏng
trung thành. ồ… mà cũng không phải là bé lắm. Đáng tiếc là em không
biện hộ cho anh một cách vô điều kiện như đã làm thế cho mẹ em…
- Nathan…
- Gì cơ? – anh nhìn vào mắt cô – Em đã từng tin tưởng anh, em còn nhớ
không? Lúc đó chúng ta lặn dưới nước và chiếc bình khí của em bị hở, lúc
đó em đã đặt lòng tin vào anh. Và quỷ tha ma bắt, còn nhiều hơn là vào mẹ
em.
- Ôi, anh Nathan…
- Ừm… anh thích cái cách em gọi tên anh như thế – anh nhấc tay cô lên,
đưa lại gần môi mình và lưỡi anh lướt lướt trên mu bàn tay mềm mại của cô
– Và em cũng thật ngon lành.
- Em phải đi đây…
- Nhưng em còn chưa nói cho anh biết tại sao em lại đến đây – anh nhắc
nhở cô. Lật ngửa một bàn tay cô lại, anh đặt lên đó một nụ hôn ướt át – Hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.