SỰ BÙNG NỔ DỊU DÀNG - Trang 158

- Em… - India liếc nhìn phía sau – Em nghĩ anh đã đi.
- Nhưng anh đã ở đây, như em đã thấy đấy.
- Nhưng anh sẽ ra đi phải không?
- Điều đó thì quan trọng gì?
Anh nhìn ngựoc rồi lại nhìn xuôi dọc hành lang một cách bực bội:
- Này, em không muốn bị ai để ý đấy chứ? Anh chỉ muốn nói chuyện một
vài phút với em. Nào, có được không?
India nuốt nước bọt và lùi lại, tay giữ lấy cánh cửa:
- Em nghĩ là được.
- Tốt – Anh bước vào trong phòng – Anh nghĩ là em chỉ có một mình.
India lưỡng lự rồi đóng cửa lại và tựa lưng vào đó:
- Như anh thấy đấy – cô thừa nhận, dùng chính câu của anh – Em… em chỉ
đang thu xếp đồ đạc
Cô so vai:
- Cũng không có gì nhiều lắm.
- Em đừng làm nữa.
India cắn môi:
- Em… muốn thế. Em không thích người khác…
- Dù anh là… em đừng đi – Nathan nói khô khốc. Anh đang đứng ở đầu kia
tấm thảm trung Hoa, hai tay áp chặt trước đùi – Em không cần phải đi đâu,
India. Và điều này không có liên quan gì đến mẹ em cả. Đây là nhà của em,
quỷ tha ma bắt! Nếu em muốn ở lại thì cứ ở.
India sung sướng vì được tựa lưng vào cánh cửa:
- Anh không muốn nói thế.
- Thực sự là như thế.
Cô liếm cặp môi khô:
- Anh không nợ nần gì mẹ con em cả – cô phản đối.
- Anh có bảo như thế đâu! – hai bàn tay anh nắm chặt – Lạy Chúa! India!
Việc này thật căng thẳng đối với anh. Em đừng có làm khó thêm nữa. Anh
muốn em ở lại, em có hiểu anh nói không? Anh muốn em được làm điều
em muốn.
- Điều em muốn ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.