SỰ CỐ BẮC CỰC - Trang 12

- Tôi không quan tâm toà án hay hội Chữ thập đỏ nói gì. Ông ấy vẫn

còn sống, và tôi sẽ tìm thấy ông.

Po tìm một ghi chép khác.
- Nhưng ngay cả khi bố cậu có thể trở về thì sao? - ông hỏi - Liệu cậu

có tiếp bước ông ấy không? Liệu cậu có trở thành tội phạm như ông ấy
không? Hay có lẽ cậu đã làm rồi?

- Bố tôi không phải là tội phạm - Artemis nhấn mạnh với vẻ bực dọc -

Ông đã chuyển toàn bộ tài sản của chúng tôi vào hoạt động kinh doanh hợp
pháp. Dự án Murmansk hoàn toàn nghiêm túc.

- Cậu đang tránh trả lời thẳng vào câu hỏi, Artemis - Po nói. Nhưng

Artemis đã gặp đủ loại câu hỏi kiểu này. Đến lúc chơi một trò nhỏ rồi.

- Tại sao chứ, Tiến sĩ? - Artemis tỏ vẻ sửng sốt - Đây là một lĩnh vực

nhạy cảm. Ngài biết đấy, tôi có thể mắc chứng trầm cảm.

- Tôi nghĩ là cậu có thể - Po nói - có cảm giác đã chọc thủng được

phòng tuyến. Đây là trường hợp đó phải không?

Artemis vùi mặt vào bàn tay:
- Mẹ tôi, Tiến sĩ ạ.
- Mẹ cậu ư ? - Po lặp lại, cố gắng kiềm chế sự phấn khích trong giọng

nói. Artemis đã sa thải đến nửa tá cố vấn khỏi trường Thánh Bartleby trong
năm nay. Nói thẳng ra Po đang có nguy cơ phải khăn gói ra đi. Nhưng giờ
thì...

- Mẹ tôi, bà...
Po nghiêng người trên chiếc ghế Victotia giả hiệu:
- Mẹ cậu, bà...?
- Bà bắt tôi phải chịu đựng những buổi trị liệu nực cười này khi trường

của những người được gọi là các cố vấn này còn chán hơn cả mấy nhà cải
cách suy nghĩ lầm lạc.

Po thở dài:
- Tốt thôi. Artemis. Cứ tiếp tục theo cách của cậu, nhưng cậu sẽ chẳng

bao giờ thanh thản nếu tiếp tục trốn tránh các vấn đề của mình.

Điện thoại rung đã cứu Artemis thoát khỏi những lời giáo huấn tiếp

theo. Nó có mã của đường dây bảo mật. Chỉ một người có số mà thôi. Cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.