15
Tiệm hồng trà “Ku-ze” ở Nihonbashi Odenmachou.
Nằm bên trong tầng một của một cao ốc văn phòng, ngay gần đó là phố
Suitengu với hàng loạt các ngân hàng, có thể hình dung được quang cảnh
vào giờ nghỉ trưa nhộn nhịp bởi bóng dáng những phụ nữ công sở.
Kusanagi đi qua cánh cửa kính, thấy trước mặt là quầy bán lá trà. Anh đã
tìm hiểu trước và biết họ có trên năm mươi loại hồng trà khác nhau. Phía
trong cùng được bố trí thành phòng trà. Vào khoảng thời gian lỡ cỡ tầm 4
giờ chiều sẽ thấy thấp thoáng chị em phụ nữ đến mua hàng. Có cả những
người đang đọc tạp chí, nhìn đồng phục là biết rõ nhân viên công ty nào.
Không thấy khách hàng nam giới.
Một nữ phục vụ bàn vóc người nhỏ bé trong trang phục màu trắng tiến
lại gần anh.
“Kính chào quý khách. Quý khách đến một mình ạ?” Tuy tươi cười
nhưng đâu đó vẫn thoáng nét nghi ngại. Có lẽ vì anh không giống kiểu
khách đến tiệm hồng trà một mình.
Tôi đi một mình, nghe Kusanagi đáp, nữ phục vụ bàn vẫn giữ vẻ mặt tươi
cười, dẫn anh ra ghế ngồi. Đó là vị trí ở sát tường.
Trong menu là một loạt tên các loại hồng trà mà đến hôm qua vẫn còn lạ
lùng với Kusanagi. Nhưng lúc này thì anh đã biết một số loại và cũng đã
dùng qua. Đây là tiệm hồng trà thứ tư mà anh tìm đến.
Kusanagi vẫy cô phục vụ khi nãy và gọi trà chai. Ở tiệm trà trước đó, anh
được biết đây là loại được đun từ hồng trà Assam và sữa. Anh khá thích và
muốn uống thêm một cốc nữa.
“Vâng, và, tôi là…” anh chìa danh thiếp về phía cô gái. “Tôi có chút việc
muốn hỏi, cô có thể gọi chủ tiệm giùm không?”
Vừa nhìn thấy nội dung trên danh thiếp, nụ cười trên khuôn mặt nữ phục
vụ vụt tắt. Kusanagi vội vàng xua tay.
“Không có chuyện gì nghiêm trọng nên cô đừng lo, tôi chỉ muốn hỏi về
khách hàng thôi.”