SỰ CỨU RỖI CỦA THÁNH NỮ - Trang 249

25

“Tsukui Yoko cho biết, sau khi tốt nghiệp đại học, Junko có đi làm một thời
gian nhưng được ba năm thì bỏ việc rồi đến Paris để học vẽ trong vòng hai
năm. Tấm bưu ảnh được gửi về trong khoảng thời gian ấy.”

Nhìn chằm chằm vào khóe miệng của Utsumi Kaoru đang hào hứng nói,

Kusanagi có cảm giác khó chịu ở đâu đó. Anh buộc phải thừa nhận, sâu
thẳm trong lòng, anh không muốn khen ngợi phát hiện của cô.

Mamiya tựa mình vào lưng ghế, đôi tay mập mạp khoanh trước ngực.
“Tóm lại, Tsukui Junko và Mashiba Ayane từng là bạn thân à?”
“Tôi nghĩ rất có khả năng đó. Dấu bưu điện trên bưu thiếp trùng với thời

gian phu nhân Mashiba đi du học ở London. Hơn nữa còn xuất thân ở
Hokkaido. Không thể nghĩ đó là ngẫu nhiên.”

“Cũng chưa chắc,” Kusanagi nói. “Ngẫu nhiên ở mức độ đó thì tôi nghĩ

vẫn có thể. Rốt cuộc ở London có bao nhiêu du học sinh người Nhật? Nếu
chỉ là một hai trăm người thì không như thế đâu.”

“Nào nào,” Mamiya phẩy tay ra dấu im lặng. “Giả sử hai người đó là bạn

thân thì cô nghĩ chuyện đó liên quan gì đến vụ án này?” Đội trưởng hỏi
Utsumi Kaoru.

“Chỉ là suy luận thôi nhưng có khả năng Junko đã giao cho phu nhân chỗ

thạch tín còn lại.”

“Ngày mai tôi sẽ thử trao đổi về chuyện đó để sớm tiến hành giám định.

Liệu có xác nhận được không nhỉ. Nhưng này, nếu đúng như suy luận của
cô thì phu nhân lại kết hôn với người yêu cũ của người bạn đã tự sát à?”

“Đúng thế.”
“Cô không nghĩ như thế là không bình thường à?”
“Tôi không nghĩ vậy.”
“Tại sao?”
“Có rất nhiều phụ nữ hẹn hò với tình cũ của bạn mình. Trong số người

quen của tôi cũng có. Thậm chí có phụ nữ còn nhấn mạnh vào ưu điểm là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.