SỰ CỨU RỖI CỦA THÁNH NỮ - Trang 42

Kusanagi thầm khớp việc này với “tình huống đã thay đổi” mà Mamiya

nói qua điện thoại. Anh đã hiểu vì sao Mamiya lại trực tiếp đến đây.

Tay vẫn đặt trên trán, Ayane ngồi xuống chiếc ghế sô-pha bên cạnh.
“Manh mối à, tôi không nghĩ được gì cả.”
“Lần cuối cô nói chuyện với chồng là khi nào?” Mamiya hỏi.
“Buổi sáng hôm thứ Bảy. Lúc tôi rời khỏi nhà, anh ấy cũng đi cùng.”
“Khi đó cô thấy anh nhà có biểu hiện gì khác mọi khi không? Khác biệt

rất nhỏ cũng được.”

Ayane im lặng suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.
“Tôi chịu không thể nghĩ được gì.”
Cũng đúng thôi, Kusanagi thông cảm cho người phụ nữ. Riêng việc

chồng mình đột ngột qua đời đã là một cú sốc, vậy mà đó còn là cái chết có
nguyên nhân bất thường như trúng độc, đầu óc rối loạn là đương nhiên.

“Nghỉ một chút được không sếp?” Kusanagi nói. “Cô ấy vừa đi từ

Sapporo về nên chắc cũng mệt.”

“Ừ, cậu nói phải.”
“Không, tôi ổn mà.” Ayane ngồi thẳng dậy. “Có điều, tôi muốn đi thay

quần áo có được không? Bộ đồ này mặc từ đêm qua.” Cô đang mặc bộ vest
tuyền một màu đen.

“Từ đêm qua?” Kusanagi hỏi.
“Vâng. Tôi cứ nghĩ suốt xem phải làm gì để về Tokyo. Vì vậy mới chuẩn

bị sẵn trang phục để có thể lên đường bất cứ lúc nào.”

“Nói vậy có nghĩa là cô không ngủ luôn à?”
“Vâng ạ, đằng nào thì tôi cũng chẳng ngủ được.”
“Như vậy không được đâu.” Mamiya nói. “Đúng là cô nên nghỉ ngơi một

chút đấy.”

“Không sao, xin đừng bận tâm. Tôi thay đồ xong sẽ quay lại ngay.”

Ayane đứng dậy.

Sau khi chắc chắn cô đã rời khỏi phòng, Kusanagi hỏi Mamiya.
“Đã biết chất độc là gì chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.