SỰ LỪA DỐI HÀO NHOÁNG (MỘT NGƯỜI MỸ TRONG CUỘC CHIẾN TRANH VIỆT NAM) - Trang 439

ngôi nhà anh mua cho mẹ con chị ở ngoại ô Denver gần xưởng Martin
Marietta. Anh ra đi sớm và về rất khuya. Mary Jane lưu ý anh , bây giờ anh
không ăn ở nhà nữa là có ý muốn nói cuộc hôn nhân đã kết thúc.

“Chà, anh trả lời, em nói đúng đấy”.
Trong mùa hè 1964, sau khi York cố gắng lần nữa nhưng bị quân đội từ

chối cho anh tái ngũ. Vann đi Washington gặp những người có trách nhiệm
ở văn phòng Viễn Đông của Cơ quan phát triển quốc tế (AID). Nhà Trắng
ủy nhiệm cho cơ quan này chịu trách nhiệm chính về chương trình bình
định dân sự ở Việt Nam và cơ quan gặp khó khăn khi tuyển người. Phần
lớn những người có trách nhiệm về phát triển kinh tế không phù hợp với
loại công việc này và không muốn xa gia đình để bị bắn chết ở nông thôn
Việt Nam. AID phải bắt đầu nhìn vào những sĩ quan về hưu. Văn phòng
Viễn Đông hân hoan gặp được một người có kinh nghiệm và tài năng như
Vann. Nhưng lúc đó, cũng như phần lớn các cơ quan Nhà nước, AID phải
chờ kết quả bầu cử tổng thống. Người ta bảo Vann nếu vẫn quan tâm đến
công việc ấy thì tháng Mười một trở lại.

Anh không vắng mặt, sau khi đã đóng một vai trò khiêm tốn trong sự

thất bại nặng nề của Goldwater. Người ta bổ nhiệm anh làm giám đốc vùng
của Chương trình bình định đồng bằng sông Cửu Long. Anh nhận ngay và
về nhà để nói với Mary Jane “Anh không bao giờ chung sống với em nữa”.
Maxwell Taylor từ chức tồng tham mưu trưởng giữa năm 1964 để thay thế
Lodge làm đại sứ ở Sài Gòn bác bỏ quyết định cử Vann. Một bức điện từ
Đại sứ quán Sài Gòn thông báo với AID rằng Vann là một nhân vật có “quá
nhiều bàn cãi”. Vann bèn đề nghị được đến đó với tư cách một đại diện
bình thường của chương trình ở tỉnh. Đại sứ quán trả lời anh không được
yêu cầu một vị trí nào. Nếu không thể sang Việt Nam, Vann gợi ý cho đi
Thái Lan, chỗ có một cuộc nổi dậy đang phát triển. Những người có trách
nhiệm ở văn phòng Viễn Đông trả lời họ sẽ suy nghĩ.

Mary Jane hiểu John phải trở lại Việt Nam để được sống sót. Chị chưa

bao giờ thấy anh chán nản như trong mùa đông 1964 – 1965 này. Anh nằm
dài trên đi văng phòng khách hàng nhiều giờ, ban đêm và những ngày nghỉ
cuối tuần, mắt nhìn lên trần nhà. Anh không bước đi chân đưa cao lên phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.