SỰ LỪA DỐI HÀO NHOÁNG (MỘT NGƯỜI MỸ TRONG CUỘC CHIẾN TRANH VIỆT NAM) - Trang 668

- Nào, Abe, chúng ta không thể làm điều ấy.

- Cứ đuổi hắn ra khỏi cửa. Đấy là mệnh lệnh !

Ông đỏ mặt đến mức Komer sợ ông tấn công.

“Abe,ông nghe cho. Anh ta làm điều ngu ngốc. Đây không phải lần đầu

và tôi chắc chắn không phải là lần cuối cùng. Anh ta thiên về loại sự cố như
vậy với báo chí, và điều đó đã lâu, từ trận Ấp Bắc năm 1963. Người ta
không thể làm gì được nữa. John Vann là người cần thiết cho tôi nhất trong
bốn vùng. Thực ra nếu tôi có ba người khác cỡ ấy, chúng ta có thể rút cuộc
chiến xuống một nửa. Tôi sẽ không bỏ rơi người tốt nhất của tôi đơn giản
chỉ vì anh ta nói điều gì đó với nhà báo”.

Abrams nghi ngờ nhìn Komer và kêu thét lên”.

“Ông chẳng hiều gì cả ! Tôi đã bảo ông tống anh ta ra khỏi cửa ! Và tôi

nhắc lại : đây là một mệnh lệnh !”.

Chiếc xe tăng đang đi và phải có một khẩu ba dô ka lớn chặn nó lại.

Komer biết Abrams sợ giới báo chí: ông ta đã thấy các nhà báo khắc nghiệt
với Westmoreland sau đợt tấn công dịp Tết và bây giờ sợ họ quay lại chống
ông. Cho đến nay, quan hệ ấy còn tốt đẹp vì ông vừa nắm quyền chỉ huy;
ông có vẻ là một vị tướng những người khác với hình dáng lòng khòng và
thô lỗ. Vả lại, ông đã hiểu bài học về những bất hạnh của Westmoreland và
chỉ nói với báo chí những điều vô bổ.

“Nếu ông ra lệnh dứt khoát phải đuổi Vann, tôi sẽ làm, Komer nói.

Nhưng tôi nói với ông điều gì sẽ xảy ra. Tôi không ở quá năm phút trong
văn phòng tôi để nói với Vann thì mỗi nhà báo ở Sài Gòn đã điện thoại hỏi
tôi vì sao Vann phải đuổi về. Và không đầy một tiếng đồng hồ, một nửa các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.