SỰ MINH ĐỊNH CỦA ĐỊA LÝ - Trang 139

Phi hợp thành một “Hòn đảo-Thế giới”, một thực thể sẽ ngày càng
trở nên gắn kết hơn trong tiến trình của những thập kỷ:

Đại dương bao phủ 9/12 diện tích trái đất; có một đại lục

mang ý nghĩa của Hòn đảo-Thế giới bao chiếm 2/12 diện tích
trái đất; và còn những hòn đảo khác nhỏ hơn, trong đó có Bắc
Mỹ và Nam Mỹ trong tổng thể bao chiếm 1/12 còn lại?

Tiến xa hơn nữa, ta có thể nhắc lại rằng 75% dân số thế giới

sinh sống ở đại lục Âu-Á (không nói tới châu Phi), chứa phần lớn giá
trị tài sản thế giới, 60% GDP toàn cầu và 3/4 tài nguyên năng lượng
của nó.

Điều giả định ngầm trong luận đề của Mackinder là Á-Âu sẽ

thống trị trong các tính toán địa chính trị, và rằng châu Âu sẽ trở
thành một thực thể ngày càng nhỏ hơn khi tách khỏi phần còn lại
của Á-Âu và châu Phi. “Châu Âu đã trở thành đảo, hay nói khác đi là
một đơn vị, một thực thể địa chính trị lớn nhất, vô song, trên trái
đất”. Kể từ khi kết thúc các cuộc chiến tranh của Napoleon, ngoại trừ
Mozambique thuộc Bồ Đào Nha, Đông Phi thuộc Đức, Tây Ấn thuộc
Hà Lan, sức mạnh hàng hải của nước Anh đã thâu tóm cái “mũi đất-
thế giới” này. Mackinder so sánh sự kiểm soát của Roma đối với Địa
Trung Hải bằng những quân đoàn Roma thời cổ đại của nó dọc
đường biên giới sông Rhine cũng giống như sự thống trị của Anh
đối với Ấn Độ Dương (gọi là vùng biển chủ yếu của Mũi Đất được
mô tả ở trên) được bảo đảm nhờ những đạo quân triển khai ở
đường biên tây bắc Ấn Độ chống lại sự xâm nhập của nước Nga Sa
hoàng.

Những hệ lụy của “hệ thống khép kín” của Mackinder, trong đó

có thể tưởng tượng theo chiều rộng chung của đại lục Á-Âu và châu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.