SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 112

đồ đệ của ta đã mười tám tuổi, hoàn toàn lỡ mất thời gian rèn luyện căn cơ
tốt nhất trong đời, ta bất chấp sự phản đối của Thiên Cổ, vung tay truyền
cho nhị đồ đệ một trăm năm tu vi để bù đắp tu hành không đủ thuở nhỏ của
y.

Cũng như năm xưa ta thu nhận Thiên Cổ, nhận khẩu bái của ngàn vạn

đệ tử trên đỉnh Không Linh, tặng y Tiên kiếm, ban cho y tên “Thiên Chi”,
ta không muốn đệ tử tiếng thơm muôn đời nữa, chỉ mong y có thể biết
chừng mực, hiểu đạo lý, hành vi cử chỉ biết lễ biết tiết, biết đi biết dừng*.”

*Tri lễ tiết, tri hành tri chỉ.

Trong lễ bái sư của Thiên Chi, ta không nhìn Thiên Cổ lấy một lần.

Cơ mà ta biết, sau lưng ta hắn đang trầm mặc dường nào.

Thiên Chi hoàn toàn khác với Thiên Cổ, tính tình y phô trương, thích

động không thích tĩnh. Sau khi Thiên Chi nhập môn, Thiên Cổ càng trầm
mặc hơn trước, khi hai người tiếp xúc thì chỉ có Thiên Chi không ngừng lải
nhải.

“Sư huynh, mặt huynh bị thi pháp thuật không động đậy được à, nhập

môn mười mấy năm cũng chưa từng thấy huynh cười.”

“Sư huynh, mỗi lần xuống núi bị người ta gọi là sư thúc tổ, xin hỏi

trong lòng huynh nghĩ thế nào? Có cảm thấy đắc ý lắm không? Huynh nói
xem nếu đệ mà đắc ý thì có bị người ta đánh không?”

“Sư huynh, nếu đệ bị đánh vì lỡ lời thì huynh và sư phụ có giúp đệ

không?”

Ta ở trong phòng nghe cũng bật cười. Sau đó bên ngoài bắt đầu truyền

đến tiếng Thiên Chi oai oái kêu đau: “Sư huynh! Sư huynh! Đệ không nói
linh tinh nữa! Đừng đánh… Ối da!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.