SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 110

đó ta liền mở mắt, nhìn bầu trời đầy sao của đỉnh Không Linh, tự mình
phản tỉnh.

Thật ra ta là một sư phụ rất truyền thống vẫn chưa phóng khoáng đến

mức có thể tiếp nhận chuyện này.

Chiếu theo môn quy, xảy ra tình trạng như vậy, ta nên phế hết tu vi của

Thiên Cổ, trục xuất hắn ra khỏi sư môn để trừng trị tội đại nghịch bất đạo
của hắn.

Thế nhưng Thiên Cổ là đệ tử duy nhất của ta, cũng là đứa trẻ ta nuôi

từ nhỏ đến lớn, thương yêu che chở bao nhiêu năm nay, ai đánh hắn một cái
cũng đều bị ta lạnh mặt dạy dỗ, thế nên ta nào nhẫn tâm phế bỏ tu vi của
hắn.

Ta suy ngẫm cả đêm, cảm thấy lỗi là do cách giáo dục của mình sai

sót. Tuy nhiên hiện giờ sai lầm đã thành, cố uốn nắn chắc cũng không thể
nắn lại được, chỉ còn cách dùng thủ đoạn mềm mỏng mà thôi.

Đầu tiên ta bế quan, lệnh cho Thiên Cổ trừ khi xảy ra đại sự lien quan

đến tính mạng, nếu không thì không được quấy rầy ta.

Ta trốn hắn một mạch suốt năm năm.

Lúc xuất quan, lần đầu tiên gặp lại Thiên Cổ, lòng ta cũng nhớ lắm,

mà hiển nhiên hắn còn nhớ hơn ta. Trên gương mặt thường ngày nghiêm
túc cứ luôn mang một nụ cười khiến ta cảm thấy mất tự nhiên. Ánh mắt dịu
dàng như một chú cún đang chờ được vuốt ve, hắn nói: “Sư phụ, năm năm
nay con luôn hết lòng coi sóc đỉnh Không Linh.”

Phải, làm rất tốt.

“Sư phụ, ngày nào con cũng chăm chỉ tu hành, không dám chậm trễ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.