Cổ lúc ngang qua trước cửa ngừng lại nhìn ta, đỉnh núi này bỗng dưng
không còn sức sống nữa.
Ta không thể ở lại nơi này, đến Linh Hư động hỏi Thiên Chi, “Con
biết sai chưa, biết sai thì ta thả con ra, không biết sai thì ta sẽ nhốt con ở
đây rồi đi vân du thiên hạ.”
Y như đứa trẻ đang giận dỗi, không thèm nhìn ta.
Sau đó ta thật sự đi vân du thiên hạ.
Ta ngao du ở thế gian năm, sáu năm. Nghe đủ mọi lời đồn trên giang
hồ, thanh danh của Thiên Cổ trong Ma đạo ngày một thịnh, nghiễm nhiên
sắp trở thành ma đầu một phái, trong thời gian này, Nguyệt Lão Hồng giúp
hắn rất nhiều.
Có điều đây đã là chuyện của người ngoài rồi, chỉ cần không động đến
phong ấn Không Linh, những chuyện khác đều không lien quan đến ta.
Một mình ta vân du trong thế gian lâu dần cũng cảm thấy vô vị, ta suy
đi nghĩ lại một hồi chuyện thu nhận đồ đệ mấy chục năm nay, đột nhiên
cảm thấy mình rất thất bại. Một đồ đệ yêu ta, yêu đến mức vượt quy tắc,
một đồ đệ tuy không vượt quy tắc nhưng lại oán giận ta, giờ nhìn lại, y bát
của ta vẫn chưa có người kế thừa.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, rồi lại thu nhận một đồ đệ giữa chốn rừng núi
hoang vu.
Đây là một bé gái tư chất rất tốt, tính tình hoạt bát lại thành thật lương
thiện, ta đặt tên cho nó là Thiên Linh, không mong nó lưu danh thiên cổ,
cũng không muốn nó chỉ biết đi biết dừng, mà chỉ cần nó xứng đáng với
thiên bẩm, làm một cô nương thong minh đáng yêu là được rồi.