SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 17

Y cho ta con gà quay, ta ăn, y không vứt ta lại, cũng không đưa ta về

phái Thương Lam mà nhóm lửa dưới đất, trông có vẻ định qua đêm ở đây.

Giờ phải làm sao đây?

Ta đang thầm lo lắng, bỗng nghe Mộc Tuyên hờ hững hỏi: “Tại sao

ngươi một mình ở trong núi Thương Lam?” Cuối cùng cũng có một câu
giống y như trong kịch bản. Ta hắng giọng, nói: “Nhà tôi sa cơ, bị kẻ gian
truy sát tới đây, không có thức…”

“Keng”, Mộc Tuyên rút kiếm ra khỏi vỏ, cắm kiếm xuống đất đánh

“xoẹt” thêm một tiếng, Hề Phong Kiếm trong truyền thuyết chiếu lên mặt
ta, y nắm đốc kiếm, khẽ xoay lưỡi kiếm, ánh lửa phản xạ lấp lánh khiến ta
chẳng thấy được gì, “Không nói thật thì ta sẽ chém ngươi cho yêu quái ăn.”

Ta thật sự sắp tè ra quần, tên này có thật là Mộc Tuyên chưa nhập ma

không, có thật là kẻ tu tiên không? Sao ta thấy chả khác gì đại ma đầu kia
vậy!

“Nói nói nói! Tôi nói!” Ta lập tức ôm đầu, “Tôi bị một kẻ uy hiếp!

Người đó muốn tôi giết ngài…” Ta run cầm cập ném chủy thủ lưỡi đã xoắn
lại trong tay áo ra.

Hắn nhìn chủy thủ, “Đây là tiên khí.”

Di vật mẹ ta để lại đương nhiên là tiên khí thượng hạng, nếu không

phải cổ của đại ma đầu quá cứng thì chủy thủ này đâu bị xoắn lưỡi. Ta run
giọng nói: “Tôi khi biết đây là gì, người đó cho tôi vật này, sau đó bắt tôi
bày vẻ tội nghiệp, nhân lúc ngài không đề phòng mà ra tay.”

Đôi mắt đẹp của Mộc Tuyên nhíu lại, “Người đó là ai, tại sao lại biết

hành tung của ta?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.