SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 196

một câu ngắn ngủi, chỉ có mười mấy chữ, tuy nhiên chữ nào cũng đâm

vào tim, khiến ta hoa mắt chóng mặt, nhất thời cảm thấy cả thế giới đều đảo
lộn.

Ta không biết lúc này Tiêu Dật Hàn đang ở đâu, cũng không biết sau

này hắn sẽ đi đâu, ta chỉ dựa vào trực giác, xông thẳng về phía cửa núi,
lòng thầm cầu nguyện vô số lần, hi vọng Tiêu Dật Hàn vẫn còn ở đó.

Thật may mắn, lúc ta tới trước cửa núi vừa khéo nhìn thấy hắn đang từ

biệt sư tổ, lưng đeo tay nải, tay xách hồ lô rượu, không mang theo kiếm,
không mặc áo của phái Tiên Linh, cứ vậy từng bước từng bước đi xuống
bậc thanh dài.

“Sư phụ!” Ta gần như bổ nhào từ trên kiếm xuống, đuổi tới bên cạnh

Tiêu Dật Hàn, “Sư phụ!”

Ta đưa tay kéo hắn, lúc ngón tay còn chưa chạm vào cánh tay hắn liền

bị một kết giới đẩy mạnh ra, ta không hề đề phòng, bị kết giới hất ra ba
trượng, lưng va vào bậc thềm sau lưng, lăn xuống thêm mấy bậc nữa, khí
huyết trong cơ thể nhộn nhạp, tay ta truyền tới đau đớn như xương nứt gãy.
Sau khi nhếch nhác đứng dậy, ta còn định đuổi theo hắn nhưng bị sư tổ cản
lại.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, sư tổ tóc bạc phơ thở dài lắc đầu: “Nó đã quyết

ý ra đi. Tiểu đồ tôn, đừng làm mình bị thương nữa.”

Ta mắt lệ lưng tròng quay đầu nhìn Tiêu Dật Hàn, thấy hắn đi từng

bước từng bước, càng đi càng xa, phóng khoáng tựa như không chút lưu
luyến những năm tháng trên núi Tiên Linh, cũng không hề lưu luyến ta dù
chỉ thoáng chốc.

Mãi đến lúc cuối cùng, ta cũng nghẹn ngào nói: “Sư phụ, con nguyện

theo người cùng đi, người đi đâu cũng được.” Ta quỳ trên bậc thềm lê theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.