SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 195

sư đồ, như thế này càng trở nên đáng sợ hơn.

Vẻ mặt hắn cứ như một thanh kiếm đâm vào ta, hắn đang hối hận sao?

Hối hận vì đã mượn men rượu hôn ta? Vì hắn cảm thấy có lỗi với yêu nữ
hắn yêu, hay vì hắn cảm thấy có lỗi với đệ tử là ta đây. Thậm chí… trong
lòng hắn có lẽ đang kinh ngạc, vì ta không hề phản kháng.

Ta không thể suy nghĩ tiếp tục nữa liền bật dậy, đẩy Tiêu Dật Hàn ra,

tung cửa chạy về phòng mình.

Thật nực cười, những lúc như vậy ta không còn nơi nào khác để đi, vì

đời ta chỉ dựa dẫm vào Tiêu Dật Hàn mà sống.

Ta chỉnh trang lại mình trong phòng rồi ngồi thơ thẩn suốt đêm đến

khi trời sáng.

Sáng hôm sau, ta đè nén tất cả cảm xúc, tuy chuyện này khó mở lời,

nhưng vì hôm qua hắn uống quá say nên ta có thể tìm được một lý do làm
cớ, ta không định từ nay về sau không nói chuyện với Tiêu Dật Hàn nữa, ta
cũng chẳng thể không nói lời nào với hắn, do đó trời vừa tờ mờ sáng ta vội
đi tìm Tiêu Dật Hàn nói chuyện.

Nhưng ta gõ cửa phòng Tiêu Dật Hàn hồi lâu mà bên trong vẫn lặng

thinh.

Lại xuống núi tìm rượu uống rồi sao?

Ta cụp mắt, đẩy cửa vào phòng, định quét dọn phòng hắn, có điều vừa

vào cửa đã thấy trong phòng được thu dọn sạch sẽ, bội kiếm của hắn đã
mang đi, hồ lô rượu cũng bị mang đi, trên bàn chỉ còn lại một ngọn nến đã
tắt, đè lên một tờ giấy trắng:

Chuyến này đi vi sư sẽ không về nữa, mong tiểu đồ đệ bảo trọng, đừng

mong nhớ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.