SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 193

Tiêu Dật Hàn bật cười, hắn rất hay cười, lúc mỉa mai cũng cười, lúc ăn

vạ cũng cười, lúc đùa giỡn cũng cười, có điều ta chưa bao giờ thấy nụ cười
của hắn như lúc này đây, có ba phần thoả mãn, ba phần bất lực, nhưng
nhiều hơn hết là đau khổ không thể nói nên lời.

“Tiểu đồ đệ.” Tay kia của hắn cũng vuốt mặt ta, “Lẽ nào ta chưa từng

nói với con, đừng dùng đôi mắt của con nhìn ta thế này sao?”

Ta không hiểu, đúng vào lúc này, Tiêu Dật Hàn bỗng nhiên đứng dậy,

nâng mặt ta lên, sau đó đặt môi hắn lên môi ta.

Đôi môi chạm nhau, cảm giác ấm nóng từ cánh môi truyền đến tận

tim, rồi như nổ tung trong ngực ta. Ta vừa kinh sợ, hoang mang, vừa ngạc
nhiên cực độ, cả người như chết lặng trong một thoáng, nhưng chỉ sau giây
lát, ta đột nhiên phản ứng lại được, vội đưa tay đẩy hắn ra.

Chỉ là không đẩy được Tiêu Dật Hàn ra.

Hắn ngang ngược bá đạo ôm lấy ta, giữ chặt gáy ta lại, khiến ta không

thể tránh, không thể né, cứ vậy mà xâm chiếm cả tâm trí ta, hương rượu
trên môi hắn khiến đầu óc ta váng vất.

Ta như người uống say, sau phút giây vùng vẫy ngắn ngủi thì không

thể nào kháng cự Tiêu Dật Hàn được nữa.

Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều hình ảnh bao nhiêu năm chung sống

với Tiêu Dật Hàn hiện ra trong đầu ta. Nhất thời ta đột nhiên hiểu ra, tại sao
lúc xưa sau khi biết hắn đi tìm yêu nữ kia, trong lòng ta lại chua xót nhiều
hơn phẫn nộ, tại sao lúc này ta thà đối đầu với cả thế giới cũng phải ở bên
hắn.

Thì ra đối với sư phụ luôn cợt nhả không đứng đắn của mình, ngoài

dựa dẫm, ngoài tôn kính, ta còn vấn vương rất nhiều tình yêu mà ngay cả
bản thân ta cũng không nhìn rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.