Đối phó với loại người như Tiêu Dật Hàn, ta đành phải dùng chiêu của
hắn, nói cứ như không hề nghe thấy lời hắn: “Nghỉ xong rồi thì chúng ta
lên đường ngay bây giờ đi.”
Ta đưa tay lên, không buồn để ý tới Tiêu Dật Hàn nữa, ngự kiếm định
đi, nào ngờ Tiêu Dật Hàn kéo tay ta lại, nắm tay ta, “Tiểu đồ đệ, lúc không
có ta, con ở núi Tiên Linh sống không tốt sao?”
Môi ta khẽ động, suýt chút nữa không đè nén được cảm xúc trong
lòng, cuối cùng ta cũng nhịn lại, lạnh lùng nói: “Ngươi hỏi những điều này
có ích gì, ngươi chỉ cần biết, giải quyết xong chuyện lỗ thủng phong ấn
Nhân-Ma ta vẫn sẽ giết ngươi.”
Tiêu Dật Hàn nghe vậy thì im lặng.
Ta rút tay ra khỏi tay hắn, vừa muốn niệm quyết ngự kiếm, bỗng có
một cơn gió kỳ dị thổi tới. Ta ngây người, ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn
vào Tiêu Dật Hàn, ta nhìn thấu được ý nghĩ trong mắt hắn.
Yêu khí.
“Soạt” một tiếng, một mũi tên xé không trung bay tới, ta nghiêng
người tránh đi, vốn tưởng hoàn toàn không có vấn đề gì, nào ngờ mũi tên
nhọn cách ta không quá ba tấc lập tức nổ tung, phân thành vô số mũi kim
cắm về phía ta.
Ta sửng sốt, chỉ trong khoảnh khắc ngây người này, một luồng sáng
lam lóe lên trước mắt ta, là kết giới của Tiêu Dật Hàn mở ra trước mặt ta,
chặn hết tất cả những mũi kim kia bên ngoài.
Tiêu Dật Hàn kéo ta ra sau lưng hắn, đứng chắn trước mặt ta.
Sống lưng vẫn thẳng tắp, không hề khác biệt so với lúc hắn giúp ta
chắn gió yêu của yêu nữ nhiều năm về trước.