“Không được!” Ta cao giọng hét lên, tất cả sức mạnh trong cơ thể bộc
phát, căm hận đẩy hắn ra, ta lui về phía sau, loạng choạng ngã xuống đất.
“Tám mươi năm trước ta gào khóc kêu ngươi đừng bỏ rơi ta, ngươi lại
bỏ đi không nói một lời. Còn bây giờ, cuối cùng ta cũng có thể không để
tâm đến việc bị ngươi bỏ rơi nữa, ngươi lại nói vô cùng đơn giản nhẹ
nhàng, kêu ta lại đón nhận ngươi? Dựa vào cái gì?”
Ta trừng hắn: “ Bao nhiêu năm nay, lúc ta bị đồng môn bài xích thì
ngươi ở đâu? Lúc ta ngày ngày ở trong tiểu viện trên núi chờ ngươi về thì
ngươi ở đâu? Sau khi ngươi đi, ta bị đồng môn cô lập và bắt nạt, nếu không
phải sư tổ thấy ta tội nghiệp, chăm sóc cho ta, e rằng ngay cả tiên thân ta
cũng không tu được. Sư tổ tiên du, ta một mình đứng trên đỉnh Tiên Linh,
mười năm một mình, ba mươi, bốn mươi, năm mươi năm! Năm nào cũng
cô độc một mình, đã lâu như vậy rồi, ngươi lại không hề ngại ngần bảo ta ở
bên ngươi sao?”
Ta cười lạnh: “Ngươi lấy đâu ra mặt mũi mà nói câu này?”
Ánh mắt Tiêu Dật Hàn khẽ động.
“Bao nhiêu năm nay ngươi tiếp xúc với yêu quái, qua lại với yêu nữ,
tin ngươi sống vui vẻ dưới núi thế nào đều truyền về trên núi. Nhờ phúc
của ngươi, năm này qua năm nọ, ta vì ngươi mà bị chê bai, ta không có sư
huynh đệ, cũng không nhận được đồ đệ. Ngươi có biết cô độc là gì không?
Có một ngày ta tỉnh lại trên đỉnh núi đầy gió tuyết, phát hiện tuyết đọng
trên vai ta còn dày hơn đá, ta nghĩ chắc là ta ngồi đến hóa thạch cũng
không có một ai để ý đến ta.”
Ta nhìn hắn: “Ngươi hỏi ta bao nhiêu năm nay sống có tốt không? Ta
cho ngươi biết, chờ ngươi chết đi ta mới có tư cách sống tốt quãng đời còn
lại.”