SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 208

Ta suy nghĩ biết bao năm nay, suy nghĩ biết bao lần, vậy mà khi ngày

này thật sự đến, Tiêu Dật Hàn đứng trước mặt ta, để mặc ta giết hắn, nực
cười là ta lại… không thể ra tay.

Lúc này ta mới biết, ta không thể giết Tiêu Dật Hàn, không phải vì ta

không giỏi bằng hắn, mà vì ta thật sự không thể nào ra tay giết hắn được.

Dù là lúc này đây, ta cũng không nỡ.

Ta nghiến răng, căm hận bản thân mình chẳng ra gì!

Ta rút kiếm ta khỏi ngực hắn. Vết thương da thịt đối với Tiêu Dật Hàn

vốn chẳng là gì, hắn không nói, ta cũng lặng thinh. Tựa như cả hai đều có
thể im lặng đứng mãi như thế này đến thiên trường địa cửu.

Nhưng không như ta nghĩ, một giọng nói bất ngờ vang lên phá vỡ sự

yên lặng này.

“Ôi, nô gia nhận được tin của đại nhân thì vội vàng tới đây như đi đầu

thai ấy, mệt chết nô gia rồi.” Một nữ nhân có giọng nói yêu kiều, dáng vẻ
yêu mị chui ra từ rừng cây.

Ta quay đầu nhìn lại. Chính là yêu nữ nhiều năm về trước.

Dung mạo không hề thay đổi, nhìn vẫn mê hoặc lòng người. Có điều

hiện tại ta đã không còn dễ dàng bị mê hoặc như lúc nhỏ.

Yêu nữ nhìn thấy kiếm trên tay ta dính máu, thấy ngực Tiêu Dật Hàn

bị đâm, lập tức ngây người: “Ôi, đại nhân… “ Cô ta vội đi tới bên cạnh
Tiêu Dật Hàn, “Hôm qua trong thư ngài nói, hôm nay lúc ta đi tới ngài nhất
định đã đuổi đồ đệ mình đi rồi, sao lại ra nông nỗi này.”

Tiêu Dật Hàn không đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.