Những lời nịnh nọt này rất có tác dụng với Mộc Ngọc, hắn đắc ý bật
cười, bảo ta nắm chặt hắn, tiếp đó ngự kiếm bay lên tận mây xanh.
Mộc Ngọc nói không sai, đích thực hắn nhanh chóng đuổi kịp được
đoàn người đi trước.
Mộc Ngọc luôn ngự kiếm bám theo sau, không để Mộc Tuyên phát
hiện ra ta, tuy ta cảm thấy đây chỉ là chuyện sớm muộn, song bị phát hiện
trễ một chút dù sao cũng đỡ hơn là bị phát hiện quá sớm. Tới lúc đó đi xa
rồi, còn ai rảnh rỗi đưa ta về nữa đâu...
Ngự kiếm đi đường rất chán, dọc đường có mấy đệ tử phái Thương
Lam cố ý đi chậm trò chuyện với Mộc Ngọc mấy câu, sau khi nghe thấy ta
là đệ tử của Mộc Tuyên, họ đều nhìn ta với ánh mắt ngưỡng mộ thêm chút
kì quặc, còn có mấy người nói trước mặt ta, “Các sư phụ còn chưa bảo đệ
tử đời chúng ta được nhận đồ đệ nữa, vậy mà Mộc Tuyên huynh ấy không
xin phép đã làm...”
“Đệ biết gì chứ, Mộc Tuyên sư huynh được định sẵn là kế thừa vị trí
tôn giả, đương nhiên khác với chúng ta.”
“Còn là một nữ đồ đệ nữa chứ...”
Mấy câu ý nghĩa của họ đều mang ý khinh miệt. Mộc Ngọc vờ như
không nghe thấy, có điều tốc độ ngự kiếm chậm lại nhiều, cuối cùng cách
bọn họ thật xa.
“Mấy sư đệ môn hạ của Nam sư thúc ai cũng quái gở dị hợm quen rồi,
ngươi đừng để ý đến họ.”
Tôi vốn có để ý đâu.
Có điều nhin thấy cảnh hôm nay khiến ta có chút cảm xúc, một tháng
ở đây ta chỉ ở trên núi của Mộc Tuyên, tính đến hiện giờ chỉ thấy hắn đi