Theo tính chất quan trọng của sự việc, chuyện thứ ba hình như là quan
trọng nhất, cơ mà chuyện ta muốn biết nhất lại là chuyện đầu tiên…
Ta thấp thỏm bất an quay đầu, không ngờ rằng cảnh tượng ta nhìn thấy
không phải là Mộc Tuyên đang tỉnh táo.
Y cũng ngủ thiếp đi rồi…
Tựa vào tường đá lạnh lẽo, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn. Kể
từ lúc gặp Mộc Tuyên đến giờ, cho dù là ba trăm năm trước hay ba trăm
năm sau, y đều luôn bắt mình giữ gìn biểu hiện nghiêm túc mọi lúc mọi
nơi, vẻ mặt yên tâm thế này vô cùng hiếm thấy.
Ta nhìn y một hồi, phát hiện trái tim nhỏ bé của mình lại đập đến phát
lo. Ta vội quay đầu, đặt tay y xuống, định len lén chuồn đi, chỉ là vừa cử
động, giọng Mộc Tuyên liền vang lên, “Ngày mai không được tới nữa.” Y
dùng giọng điệu ra lệnh, nhưng nghe lại có mấy phần dịu dàng, “Mỗi ngày
lên đỉnh Thương Khung thật sự là một gánh nặng với ngươi.”
Ta ngoảnh lại nhìn, y vẫn nhắm mắt, khí tức đã khác với ban nãy, y bị
ta đánh thức.
“Con không tới sư phụ có cảm thấy cô đơn không?”
Y không nói, ta bĩu môi, “Được rồi, ngày mai con không tới tìm người
nữa.”
Rời khỏi động băng, ta lại không kìm được mà quay đầu nhìn, Mộc
Tuyên một mình ngồi đó, ánh mắt trầm tĩnh dừng trên người ta. Lần này
trước khi quay đi, y đã dời mắ trước, “Về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Y để lại bên tai ta một câu như vậy.