SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 57

hắn vào một thạch động gần bên sông.

Về núi Thương Lam, ta lập tức đưa cơm cho Mộc Tuyên, giả vờ bình

tĩnh nói bừa với Mộc Tuyên một hồi rồi lại thu dọn đồ tới bờ sông.

Thế nhưng có lẽ một nơi nào đó trên núi đã mưa, nước sông dâng lên

nhấn chìm sơn động ta để đại ma đầu ở đó, ta ngây ra bên bờ sông một hồi,
kế đó mới đâm đầu lao xuống nước, đảo một vòng trong sơn động. Không
thấy đại ma đầu, ta lại nổi lên, gần như muốn khóc.

Thôi chết rồi.

Ta làm mất đại ma đầu rồi, hắn bị thương nặng như vậy, lại bị nước

sông cuốn đi, không chết cũng phải tàn phế thôi. Chắc là đời này ta không
gặp được hắn nữa rồi. Không có hắn giúp làm sao ta dùng Linh Kính trở về
ba trăm năm sau đây…

Ta nổi lên mặt nước, khóc không ra nước mắt nhìn con sông dài miên

man, đột ngột có một cành cây đập lên trán ta, ngẩng đầu lên, trên bờ sông,
đại ma đầu đang ngồi trên một chạc cây, hờ hững nhìn ta, “Ta còn chưa
chết đâu.”

Lúc ấy, ta cảm động đến mức lệ lưng tròng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.