SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 90

Ta biết sự thật này, ngàn năm trước, Ma Vương đã chìm xuống Ma

Uyên, không còn xuất hiện trên thế gian nữa. Cho dù khi ta mạnh mẽ nhất
thì ta cũng đã không đấu lại Ma Vương, đừng nói chi hiện giờ. Bởi vậy ta
cũng tự biết, mình rơi xuống Ma Uyên sẽ không lên được, đừng nói là…
Thanh Hàn. Tuy nhiên ta lại không định đếm xỉa tới kẻ nào cả.

Họ lại tậm tình khuyên bảo: “Người không giữ tôn nghiêm cho ma

giới cũng đành, dù sao cũng phải nể mặt thiên giới chứ, ngoan ngoãn về đi
nhé Thần nữ.”

Ta phẩy tay đuổi hết người tới khuyên ta đi. Luôn tiện cắt phăng một

ngọn núi bên cạnh Ma Uyên, định thổi hết quan văn thiên giới luân phiên
tới khuyên ta rời khỏi đó.

Ta an nhiên ở bên Ma Uyên đợi mất ba năm, ngày ngày ta nhìn lệ khí

dưới Ma Uyên cuộn lên, song lại không chờ được người ta muốn chờ,
không nhìn thấy cảnh ta muốn thấy.

Sau khi quay về núi Vụ Ái, sức khỏe ta không còn như trước nữa,

không ngừng suy yếu đến tình trạng hôm nay…

Nhớ lại, tình cảnh năm đó rõ ràng trước mắt, những năm tháng không

có Thanh Hàn, phong cảnh núi Vụ Ái không hề có thay đổi, thời gian đối
với ta không còn ý nghĩa gì, thậm chí sống và chết cũng không hề khác
biệt.

Vứt bỏ những chuyện xưa rối rắm, ta nhắm mắt ngủ, thế nhưng trong

mộng lại một lần nữa mơ thấy Thanh Hàn, khi hắn còn là một thiếu niên
đang đứng dưới gốc hoa lê trong sân, lúc hoa lê lả tả rơi xuống như tuyết,
hắn ngoái đầu nhìn ta nói: “Sư phụ, hôm nay con đã ủ rượu hoa lê cho
người, sau này người không cần xuống núi mua rượu uống, đừng đi nữa…”

Hắn không thích ta rời xa hắn, bởi vậy luôn nghĩ đủ mọi cách để ta ở

lại bên hắn, ta đã ở lại, vậy mà hắn lại bỏ ta mà đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.