SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 93

Y thản nhiên vâng lời ta, trước khi ra ngoài còn hỏi ta một câu: “Hôm

nay nắng đẹp, buổi chiều người có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Đúng là hệt như hầu hạ người già.

“Không đâu, ta hơi mệt, chiều ta muốn ngủ.”

Y nhíu mày, dường như hơi lo lắng. Có điều còn chưa lo lắng được

bao lâu, y bỗng đưa mắt nhìn ra ngoài viện, trong mắt lập tức dấy lên hàn
khí.

Ta nhất thời không biết tại sao y bỗng dưng trở nên lạnh lùng như vậy,

một tháng sau, ta cảm giác được dưới núi có ma khí mien man vấn vít bay
lên. Chẳng bao lâu, một cơn gió thổi vào, mang theo ma khí nồng đậm, một
nữ nhân mặc áo bào đen xuất hiện trong viện. Cô ta liếc nhìn người bên
cạnh ta một khắc, sau đó ánh mắt dừng trên người ta, quan sát ta từ trên
xuống dưới, không biết tại sao liền nổi giận, không nói một lời quất roi về
phía ta.

Roi này khí thế hung mãnh, ta còn chưa cử động, người bên cạnh đã

đưa tay chặn lại ngọn roi trong không trung.

Nữ nhân kia thấy vậy thì ánh mắt liền lạnh lẽo, đanh giọng nói: “Bỏ đi

khỏi hôn lễ với ta, chàng ngàn dặm xa xôi tìm đến đây là vì cô ta? Bây giờ
còn muốn bảo vệ cô ta nữa?”

Ta nhướng mày, lời này nghe ra có rất nhiều ẩn tình! Ta muốn bắc ghế

ngồi bên cạnh cắn hạt dưa rồi đây…

Lưu Nguyệt phất tay, đẩy nữ nhân kia ra xa ba trượng: “Đây không

phải là chỗ cô nên tới, về đi.”

Nữ nhân kia nghiến răng, cực kì phẫn nộ nói: “Chưa bao giờ có ai dám

nói với bổn cung như vậy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.