SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 433

– Có thể cho chúng tôi xem vài bức tranh do anh ấy vẽ được không?

Gahalowood hỏi.

– Vâng, tất nhiên rồi. Cha tôi đã tập hợp tất cả những bức vẽ để ở

Portland và những bức vẽ trong phòng của Luther tại nhà Stern thành một
bộ sưu tập. Cha tôi bảo, một ngày nào đó, ông sẽ mang chúng cho bảo tàng,
có thể sẽ thành nổi tiếng. Nhưng rồi ông chỉ dồn những kỉ niệm đó cất vào
hòm gỗ. Sau đó, kể từ khi bố mẹ tôi qua đời, tôi cất chúng ở nhà tôi.

Sylla dẫn chúng tôi xuống tầng hầm, ở đó có hẳn một phòng chứa đầy

những hòm gỗ lớn. Nhiều bức tranh cỡ lớn còn thò ra cả ngoài, trong khi đó
những bức phác thảo và những bức vẽ dở còn chồng chất trên giá vé. Số
lượng thật đáng kinh ngạc.

– Ở đây thật hỗn độn, cô tỏ ý xin lỗi. Những đóng kỉ niệm hổ lốn. Tôi

không dám vứt bất kì thứ gì.

Khi lục xem các bức tranh, Gahalowood phát hiện ra bức vẽ một cô gái

tóc vàng.

– Đó là Eleanore, Sylla giải thích. Những bức này được vẽ trước khi xảy

ra vụ tấn công. Anh ấy rất thích vẽ người yêu. Anh ấy bảo có thể vẽ cô ấy
suốt đời.

Eleanore là cô gái tóc vàng xinh đẹp. Điều bí hiểm nằm ở Eleanore rất

giống Nola. Có rất nhiều bức vẽ chân dung của các cô gái khác nữa, tất cả
đều tóc vàng; ngày tháng để trên tranh đều là những năm sau khi bị tấn
công.

– Những người phụ nữ được vẽ trong những bức tranh này là ai vậy?

Gahalowood hỏi.

– Tôi không biết, Sylla trả lời. Hẳn là từ trí tưởng tượng của Luther.
Đúng lúc đó, chúng tôi phát hiện ra cả một loạt tranh được vẽ bằng bút

than. Trong số đó, tôi phát hiện có bức vẽ phía bên trong của tiệm Clark’s
với một cô gái đẹp mà buồn đứng tại quầy. Cô gái trong tranh giống Jenny
một cách kinh ngạc, nhưng tôi cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp. Cho đến tận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.