SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 448

– Tôi muốn xuất hiện ở phần cảm ơn trong cuốn sách của cậu. Tôi muốn

có tên trong phần cảm ơn ở trang cuối cùng, như các nhà văn vẫn hay làm
thế. Tôi muốn tên tôi ở trên cùng, được nhắc đến đầu tiên. Được viết hoa.
Bởi vì tôi có giúp cậu một chút trong việc tìm kiếm thông tin. Cậu nghĩ như
vậy có được không? Vợ tôi sẽ rất tự hào. Người chồng bé nhỏ của bà ấy có
đóng góp cho thành công vĩ đại của Marcus Goldman, ngôi sao lớn mới của
nền văn học.

– Bác cứ tin tưởng ở cháu, tôi nói.
– Tôi sẽ đọc cho bà ấy nghe cuốn sách của cậu, Marc ạ. Hằng ngày tôi

sẽ đến ngồi bên cạnh bà ấy, đọc cho bà ấy nghe truyện của cậu.

– Cuốn sách của chúng ta, bác Erne ạ. Cuốn sách của chúng ta.
Bất chợt chúng tôi nghe thấy những bước chân ở phía sau: Jenny tới.
– Tôi nhìn thấy xe của cậu đậu ở lối vào trên đường, Marcus ạ, cô nói

với tôi. Bác Erne và tôi nhìn nhau mỉm cười. Tôi đứng lên, Jenny ôm tôi
như thể một người mẹ ôm con. Sau đó, cô nhìn ngôi nhà và bắt đầu khóc.

Hôm đó, trên đường đến Concord, tôi đi qua nhà nghỉ Sea Side gặp

Harry. Ông đang cởi trần, lê lết trước cửa phòng số 8. Ông đang luyện các
động tác đấm bốc. Ông không còn như trước nữa. Khi thấy tôi, ông nói:

– Chúng ta đi đấm bốc đi, Marcus.
– Em đến đây để nói chuyện.
– Thì vừa đấm bốc vừa nói chuyện.
Tôi chìa ra cho ông chiếc hộp KỈ NIỆM ROCKLAND, MAINE mà tôi

tìm thấy trong đống đổ nát của ngôi nhà.

– Em mang tới cho thầy cái này, tôi nói. Em mới rẽ qua Goose Cove.

Căn nhà còn đầy đồ đạc… Tại sao thầy không đến mà lấy?

– Thế anh muốn tôi đến lấy cái gì?
– Các kỉ vật.
Ông nhếch mép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.