SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 453

– Đeo găng vào thì em không cảm thấy gì nữa.
– Anh phải biết cách đấm tay trần không găng. Găng chỉ để tránh giết

chết đối thủ mà thôi. Anh sẽ cảm thấy đau nếu đấm vào một cái gì khác chứ
không phải cái túi này.

– Harry… Theo thầy thì tại sao lúc nào em cũng đi đấm bốc một mình?
– Hãy tự hỏi bản thân mình, Marcus.
– Em cho là tại vì em sợ, em sợ thua cuộc.
– Nhưng khi anh tới phòng tập ở Lowell theo lời khuyên của tôi, khi bị

cái gã khổng lồ da đen đánh cho tơi tả, thì anh cảm thấy điều gì?

– Tự hào. Sau khi bị hạ gục, em cảm thấy rất tự hào. Ngày hôm sau khi

nhìn những chỗ thâm tím trên cơ thể mình, em thấy yêu chúng thế: em đã
bị vượt mặt và em dám chấp nhận điều đó! Em đã dám tự đấu tranh với bản
thân mình!

– Vậy anh tự cho rằng đã chiến thắng.
– Vâng, suy cho cùng thì là như vậy. Ngay cả khi về mặt kĩ thuật mà

nói, em bị thua, nhưng hôm đó em vẫn có cảm giác là đã chiến thắng.

– Câu trả lời chính ở chỗ đó: Thắng hay thua không quan trọng, Marcus

ạ. Điều quan trọng là chặng đường anh trải qua giữa tiếng cồng của vòng
đầu tiên và tiếng cồng của vòng sau cuối. Suy cho cùng, kết quả của trận
đấu chỉ là một thông tin đưa ra cho công chúng. Ai có quyền nói anh bị
thua, nếu như chính anh nghĩ anh thắng? Cuộc sống giống như cuộc thi
chạy, Marcus ạ: lúc nào cũng có người chạy nhanh hơn và người chạy chậm
hơn anh. Rốt cuộc, điều đáng giá nhất chính là sức mạnh mà anh bỏ ra để
vượt qua chặng đường của mình.

– Harry, em thấy tờ áp phích này trong phòng học…
– Ừ, tờ quảng cáo giải vô địch đấm bốc liên trường… .
– Vâng… tất cả các trường đại học lớn đều tham gia… Harvard, Yale…

Em… Em muốn tham gia.

– Vậy thì tôi sẽ giúp anh…
– Thật chứ ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.