SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 462

– Ăn cơm ở nhà mình á? Không, mẹ ạ. Con không muốn. Con không

thích bạn ấy tẹo nào. Hơn nữa, làm thế bạn ấy lại ảo tưởng, như thế con sẽ
mang tiếng.

– Đừng cãi mẹ! Chính con cũng gây ra bao chuyện khi tưởng chỉ có một

mình vào ngày dạ hội, chính nó tới mời con. Nó rất thích con, điều đó rõ
rành rành, nó sẽ là thằng chồng tốt. Quên Quebert đi, trời ạ! Không bao giờ
có chuyện Quebert! Con phải nhớ như đinh đóng cột điều này! Quebert
không phải là người đàn ông tốt! Đã đến lúc con phải tìm một người đàn
ông, và con phải thấy hạnh phúc vì có một cậu thanh niên đẹp trai chạy
theo tán tỉnh trong khi con suốt ngày mặc tạp dề phục vụ khách hàng món
bánh mì kẹp!

– Mẹ!
Tamara giả giọng trẻ con cao vút và đần độn để bắt chước giọng một đứa

trẻ đang rên rỉ:

– Mẹ ơi! Mẹ ơi ! Chấm dứt ngay cái trò rền rỉ này đi có được không hả?

Sắp hai lăm tuổi rồi! Con muốn trở thành gái già à? Lũ con gái lớp con
cưới chồng hết rồi! Thế còn con thì sao? Con là nữ hoàng sắc đẹp của cả
trường, vậy mà nhân danh Chúa, điều gì xảy ra vậy? Hả? Mẹ quá thất vọng,
con gái ạ. Mẹ rất thất vọng vì con. Nhà ta sẽ mời Travis ăn trưa vào Chủ
nhật tuần này, chấm hết. Con phải mang đĩa ra cho nó, mời nó. Bây giờ,
con lấy giẻ lau hết các bàn ăn cho thật sạch sẽ nhé, nhìn tởm quả. Đó là bài
học cho con vì đi làm muộn.

* * *

Thứ Tư ngày 10 tháng Chín năm 1975
– Bác sĩ biết không, vì cậu cảnh sát lịch lãm đó tán tỉnh con gái tôi nên

tôi bắt nó phải mời anh ta đến nhà ăn trưa vào Chủ nhật. Nó không muốn
nhưng tôi ép nó phải làm như vậy.

– Tại sao bà lại ép buộc cô ấy, thưa bà Quinn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.