SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 463

Bà Tamara nhún vai, đè toàn bộ trọng lượng của đầu xuống tay ghế, bà

suy nghĩ giây lát rồi nói:

– Bởi vì… Bởi vì tôi không muốn con gái tôi cô độc suốt đời.
– Vậy là bà sợ con gái của bà phải sống cô độc suốt đời.
– Đúng vậy! Chính xác! Đến tận cuối đời!
– Thế còn bà, bản thân bà có sợ cô độc không?
– Có.
– Cô độc gợi cho bà điều gì?
– Cô độc chính là cái chết.
– Thể bà có sợ chết không?
– Thưa bác sĩ, tôi sợ nó vô cùng.

* * *

Chủ nhật ngày 14 tháng Chín năm 1975
Tại bàn ăn của gia đình họ Quinn, bà Tamara hỏi Travis liên tục như nhả

đạn. Bà muốn biết tất cả về cuộc điều tra đang dậm chân tại chỗ. Còn về
phần Robert, ông cũng có một số điều tò mò muốn hỏi, nhưng trong những
cơ hội hiếm hoi chen được vài lời, thì ngay lập tức bị vợ ông chặn họng:
“Im đi, Bobbo. Không tốt cho căn bệnh ung thư của ông đâu”. Jenny vẻ
mặt đau khổ, gần như không ăn chút gì. Mẹ cô là người duy nhất nói
chuyện. Vào lúc ăn bánh táo, rốt cuộc bà đánh bạo hỏi:

– Thế Travis này, anh có danh sách những người bị tình nghi chứ?
– Không hẳn. Phải thú nhận là hiện tại chúng cháu đang bì bõm một

chỗ. Đúng là điên lắm, không hề có bất kì dấu vết gì.

– Thế Harry Quebert có nằm trong danh sách những kẻ bị tình nghi

không? Tamara vặn hỏi.

– Kìa mẹ! Jenny tức tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.