SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 465

Cứ nghĩ không biết mẩu giấy có thể kết tội Harry nằm ở đâu là bà

Tamara đã thấy vô cùng khó chịu, bực bội. Để tự trấn an mình, bà vội lấy
dao cắt bánh thành nhiều miếng một cách thô bạo y hệt một tên lính chiến,
trong khi đó Bobbo khóc nức nở vì ông hoàn toàn không muốn chết.

* * *

Thứ Tư ngày 17 tháng Chín năm 1975
Ý nghĩ phải tìm ra mẩu giấy ám ảnh bà Tamara Quinn. Bà bỏ ra suốt hai

ngày lục tung ngôi nhà, kể cả trong xe ô tô, thậm chí trong cả gara là nơi bà
chưa bao giờ bước vào. Nhưng hoàn toàn vô ích. Sáng hôm đó, sau khi
phục vụ xong bữa sáng tại tiệm Clark’s, bà khóa cửa ở một mình trong
phòng làm việc, đổ hết mọi thứ trong két sắt ra nền nhà: không ai có thể mở
két, như vậy không thể có chuyện tờ giấy bị biến mất. Nó phải ở trong đó.
Bà kiểm tra toàn bộ mọi thứ bên trong, nhưng vô ích; không còn biết phải
làm gì, bà sắp xếp lại mọi thứ một cách có trật tự. Đúng lúc đó, Jenny gõ
cửa rồi thò đầu vào. Cô thấy mẹ mình chui cả nửa người vào giữa cái
miệng rộng ngoác của két sắt đang mở rộng.

– Mẹ, mẹ làm gì thế?
– Mẹ đang bận.
– Ồ, mẹ! Mẹ vẫn còn tiếp tục tìm cái mẩu giấy quỷ quái đó à? Đừng

nhúng mũi vào chuyện của người khác có được không?

– Mấy giờ rồi?
Jenny nhìn đồng hồ.
– Gần 8 giờ rưỡi, cô nói.
– Ôi trời ơi, tôi muộn mất rồi!
– Muộn đi đâu hả mẹ?
– Mẹ có hẹn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.