SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 467

– Hình như là điều đó làm cho lính Mỹ rất phấn khởi. Sau Thế chiến II,

họ còn gửi cả Coca cho quân đội đóng ở nước ngoài. Mình đọc điều đó
trong một cuốn sách viết về Coca. Thực ra đọc vậy biết vậy, mình cũng đọc
những cuốn sách nghiêm túc hơn.

Cả hai quay trở ra của giao hàng. Jenny nhìn thẳng sâu tận đáy mắt anh.
– Travis.
– Gì thế Jenny?
– Hãy ôm mình thật chặt. Hãy ôm mình thật chặt, thật chặt vào! Mình

cảm thấy cô đơn quá! Minh cảm thấy thật bất hạnh! Mình có cảm giác lạnh
lẽo đến tận đáy con tim.

Anh quàng tay ôm Jenny vào lòng và siết mạnh nhất có thể.
– Thưa bác sĩ, con gái tôi bắt đầu đặt câu hỏi cho tôi. Ban nãy, nó vừa

hỏi tôi đi đâu mà thứ Tư nào cũng đi như vậy.

– Thế bà trả lời thế nào?
– Tôi bảo tôi có hẹn! Tôi bắt nó phải đứng nhận các kết nước Coca! Tôi

đi đâu chả liên quan gì tới nó cả!

– Căn cứ vào giọng nói của bà, tôi thấy hình như bà đang tức giận.
– Vâng, vâng, tất nhiên tôi rất tức, bác sĩ Ashcroft ạ!
– Tức gì, vì ai?
– Tức giận vì… vì… vì chính tôi!
– Tại sao?
– Vì tôi lại còn la mắng nó. Ông biết đấy, bác sĩ, chúng ta sinh con sinh

cái, chúng ta muốn chúng được hạnh phúc nhất trên thế giới! Rồi cuộc đời
lại bày trò trớ trêu!

– Ý bà muốn nói gì?
– Lúc nào nó cũng muốn hỏi ý kiến tôi về mọi chuyện! Lúc nào nó cũng

rúc vào váy tôi mà hỏi: Mẹ, làm cái này thế nào? Mẹ, để cái này ở đâu, Mẹ
cái này, mẹ cái kia, Mẹ, mẹ, mẹ
! Nhưng tôi không ở đó mãi cho nó! Một
khi nào đó, tôi sẽ không thể lo cho nó được nữa, bác sĩ hiểu chứ! Khi nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.