SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 509

phạm rác rưởi! Một tên tội phạm! Một tên tội phạm!

– Đừng lo lắng quá, bà Quinn, bà sẽ thấy chúng tôi làm thế nào với loại

người như vậy.

Nola nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía cửa, cô bé vội vàng chạy ra

ngoài phòng ăn.

Robert cảm thấy vô cùng bối rối vì điều Nola vừa kể. Ông nghĩ bụng:

khổ thân cô bé, biết được Harry viết ra những điều bậy bạ về mình, chắc
hẳn phải choáng váng lắm đây. Cô bé cần được tâm sự với ai đó, và cô bé
đã tìm đến ông; ông sẽ phải tỏ ra xứng đáng với sự tin cậy này, phải giải
thích rõ ràng tình hình, phải nói với cô bé rằng đàn ông là một loại chim kì
cục, đặc biệt là Harry Quebert, cho nên nhất định cô bé phải tránh xa anh ta
và nếu sợ anh ta làm điều gì xấu thì phải báo ngay cho cảnh sát biết. Hơn
nữa, không biết anh ta đã làm hại cô bé chưa? Không biết cô bé có cần tâm
sự mình đã bị làm hại hay không? Không biết ông có biết cách ứng xử phù
hợp nếu cô bé thổ lộ những tâm sự như thế không. Theo như bà vợ ông, thì
ông là người không đủ khả năng để biết bữa tối phải dọn bàn như thế nào.
Nuốt xong miếng xúc xích, ông vội nghĩ ra những ngôn từ để an ủi mà ông
có thể nói được thành lời, nhưng ông còn chưa kịp nói gì thì Nola tuyên bố:

– Bác Quinn ơi, bác phải giúp cháu lấy được mẩu giấy đó.
Ông Quinn suýt nghẹn xúc xích.

* * *

– Không cần phải vòng vo làm gì, anh Goldman ạ, ông Robert Quinn

nói với tôi. Tôi đã lường trước hết mọi điều, trừ mỗi điều đó: Nola muốn
tôi lấy tờ giấy quỷ quái đó. Anh có muốn uống thêm cốc bia nữa không?

– Vâng, được ạ, giống như cốc ban nãy. Bác có thấy phiền không nếu

như cháu ghi âm lời bác?

– Ghi âm tôi á? Xin anh cứ việc. Lần đầu tiên có người quan tâm tới

điều tôi nói đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.