SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 612

– Tôi bị vướng một cành cây thấp khỏi tầm nhìn.
Viên cảnh sát không tin.
– Tại sao ông chạy xe nhanh như thế?
– Tôi tôi xin lỗi. Tôi đang vội. Anh có lí, tôi nhẽ ra không nên làm vậy.
– Ông có uống rượu không?
– Không.
Qua kiểm tra nồng độ cồn, đúng là người đàn ông này không uống rượu.

Giấy tờ xe hợp pháp, soi đèn pin kiểm tra bên trong chỉ phát hiện nhiều vỏ
lọ thuốc nằm ngổn ngang ở ghế sau. Tuy nhiên, viên cảnh sát vẫn có linh
cảm đáng ngờ: vẻ bấn loạn nhưng cũng lại rất điềm tĩnh ở người lái xe. Bất
chợt, anh ta phát hiện đôi tay người đàn ông này quá bẩn, giầy dính đầy
bùn còn quần thì ướt sủng.

Mời ông xuống xe, Forsyth nhấn từng chữ.
– Tại sao, hả? Hả? người lái xe ấp úng.
– Hãy làm theo và ra khỏi xe.
Người đàn ông không chịu. Cảnh sát Forsyth phải dùng vũ lực ép ông ta

xuống xe. Anh dẫn người này về đồn cảnh sát gần đó, chụp ảnh theo quy
định rồi lấy dấu vân tay. Thông tin hiện trên màn hình máy tính lúc đó
khiến viên cảnh sát không khỏi bối rối. Mặc dù lúc đó là một giờ rưỡi sáng,
anh ta vẫn nhấc điện thoại vì nhận thấy phát hiện của mình đủ độ quan
trọng để mời trung sĩ Perry Gahalowood ra khỏi giường ngủ.

Ba tiếng sau, khoảng 4 giờ rưỡi sáng, đến lượt tôi bị điện thoại gọi dậy.
– Nhà văn à, Gahalowood đây, anh đang ở đâu thế ?
– Trung sĩ à, tôi trả lời vẫn còn ngái ngủ, tôi đang ở trên giường ngủ của

tôi ở New York, anh còn muốn tôi ở đâu nữa! Có chuyện gì vậy?

– Chúng ta đã túm được chú chim của chúng ta rồi, ông ta nói.
– Xin lỗi tôi không hiểu?
– Kẻ đốt nhà Harry… chúng tôi đã tóm được hắn đêm nay.
– Cái gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.